Bổ Thiên Ký

Chương 14 : Đóa linh phu nhân

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Tiểu Hoa đang kéo cái chân nho nhỏ bị



thương, nhanh chóng chui vào bụi cỏ trong rừng rậm bên sườn núi. Vinh Tuệ Khanh3từ dưới đất cố gắng ngồi dậy, đưa tay ra sau sờ xương bả vai của mình, trong chốc lát nghi ngờ không thôi. Rõ ràng cô bị gã áo đen chém một đao, lại từ1đỉnh Lạc Thần rơi xuống đây, làm gì có chuyện không bị thương chút nào? Đừng nói đến vết đao chém, ngay cả một chút va quẹt xây xước cũng không có. Tuệ Khanh mơ hồ3cảm thấy ở sau núi Lạc Thần đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng không tài nào nhớ ra được bất cứ điều gì.



Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu lên trông3thấy phía xa có một chiếc kiệu màu đỏ đang di chuyển đến bên cạnh mình. Kiệu phu khiêng kiệu đều là những cậu thiếu niên mười mấy tuổi, ai nấy đều rất tuấn tú nho9nhã. Bọn họ mặc quần áo vải bông màu xanh đậm, trên đầu có đội chiếc nón lá, cẩn thận từng chút một hạ kiệu ở ven đường.



Vinh Tuệ Khanh đứng dậy, toàn thân đều dính bùn đất vô cùng nhếch nhác, bấy giờ lại đứng trước một đám thiếu niêu mặt mày tuấn tú, quần áo sạch sẽ khiến cô có chút ngượng ngùng.



Những kiểu phu kia đều buông tay đứng dẹp sang bên, không ai mở lời nói chuyện. Từ bên trong có một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu vàng nhạt chợt vén màn lên, hướng mắt ra ngoài dò la một chút rồi hỏi: “Đến rồi sao?”



Một thiếu niên cung kính đáp lại: “Thưa Trầm Tâm tỷ tỷ, nơi này chính là phía sau núi Lạc Thần!”



Lúc này Đóa Linh phu nhân ngồi trong kiệu đột nhiên mở mắt, một tia sáng trắng từ trên người bà ta thoát ra phóng thẳng lên không trung, nhất nhất xuyên qua tấm màn kiệu vừa mới được vén lên. Vệt sáng bay ra bên ngoài kiệu lượn một vòng, sau đó lao thẳng về phía Vinh Tuệ Khanh đang đứng bên đường, khiến cả người cô chìm trong ánh sáng trắng.



Vinh Tuệ Khanh bị vệt sáng chiếu rọi không thể mắt mở ra được, vội vàng nâng tay áo lên che ở trước mắt.



Vệt sáng chẳng mấy chốc phai đi, biến mất giữa màn đêm tối đen.




Trầm Tâm hiểu ý gật đầu, lại dẫn người thuận theo đỉnh núi mới nhô lên biến nơi đây thành hai ngọn núi ra sau núi Lạc Thần, thi triển bí pháp cẩn thận tìm kiếm.



Bách Hủy và Đại Ngưu bây giờ núp trong đám cỏ trên cao phía sau núi, chứng kiến tất cả mọi chuyện đã xảy ra.



“Bọn họ là người của sơn trang Đóa Linh.” Bách Hủy nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Đại Ngưu. Đại Ngưu trợn tròn mắt: “Bọn họ chính là người của sơn trang Đóa Linh sao? Ta biết, họ đều là thần tiên!” Bách Hủy vội che miệng, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng. Thần tiên cái gì, chẳng qua chỉ là người tu chân thôi!



Khi Trầm Tâm vận bí pháp quét qua bụi cỏ nơi Đại Ngưu và Bách Hủy đang ẩn nấp, Bách Hủy nhanh tay lôi một lá bùa ẩn thân ra che kín cơ thể của hai người.



Tu vi của Trầm Tâm cũng không cao hơn Bách Hủy là mấy, vì thế không thể lần ra tung tích của bọn họ.



Bách Hủy và Đại Ngưu dõi mắt nhìn theo đoàn người kia đi lướt qua họ xong, lại chuyển ánh nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp mặc cung trang kia.



“Phu nhân! Chúng nô tài đã tìm kiếm khắp nơi, phía sau núi quả thật không có người nào còn sống!” Trong lời Trầm Tâm có ám chỉ điều gì đó. Cô ta biết rõ rằng người ở Dốc Lạc Thần vốn không có linh căn, chính vì vậy cũng không có người tu chân nào cả. Bản thân thị nữ như cô ta đã là Luyện Khí tầng một, dư sức lục soát quanh núi. Đóa Linh phu nhân gật đầu, rồi kéo tay Vinh Tuệ Khanh, vẻ mặt hiền hậu mở lời: “Vinh cô nương, cha mẹ và người nhà cháu đã không còn. Chi bằng cháu về sơn trang Đóa Linh cùng với ta, ta sẽ nhận cháu làm đồ đệ, truyền tu vi cho cháu, có được không?”