Bổ Thiên Ký

Chương 166 : Họa từ ánh trăng

Ngày đăng: 16:18 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tóc tai Ngũ Hồng Hoan tán loạn, gương mặt nhợt nhạt ngồi trong rọ trúc. Hai tay nàng ta bám chặt lấy nan trúc, tựa đầu vào khe hở giữa những que đan, nước mắt tuôn như mưa.

Chính bản thân nàng ta cũng không biết vì sao lại ra nông nỗi này. Tối qua, nàng ta đã tát cho gã đàn ông bỉ ổi giả vờ làm ân nhân cứu mạng nàng ta kia một bạt tai. Kết quả lúc gã đàn ông đó rời đi lại ác độc đứng ở trước cửa viện nhà bọn họ gào to, nói nàng ta đã bị yêu quái làm nhục, bảo nàng ta tự giải quyết cho tốt.

Đến nước này, người nàng ta hận nhất ngoại trừ gã đàn ông bỉ ổi đã rêu rao chuyện này ra ngoài thì chính là thiếu3nữ tự xưng đã cứu nàng ta một mạng kia. Nàng ta không phải là kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra thiếu nữ kia cố tình làm ra chuyện này? Cố ý sai phái một gã đàn ông bỉ ổi đến bôi nhọ danh tiết của nàng ta!

Những tiên sư đó tài ba lắm sao? Có thể định đoạt chuyện sinh sát của phàm nhân như nàng ta hay sao?

Ngũ Hồng Hoan càng nghĩ càng uất ức, hận mình không thể ngửa mặt lên trời hét to “oan uổng”! Rõ ràng nàng ta vẫn còn trinh tiết! Cuối cùng, tộc trưởng của Ngũ gia nói rằng nàng ta đã bị người ta nhìn thấy hết thân thể, cũng xem như đã mất trinh, kiên quyết phải đem nàng ta thả lồng heo! Thật ra chỉ là lấy việc công trả0thù riêng mà thôi! Nàng ta không chịu gả cho đứa cháu ngoại ăn chơi trác táng của tộc trưởng nên mới bị người ta hãm hại.

Tiếc rằng miệng của nàng ta đã bị bịt kín, không thể thốt ra một lời nào.

Ngũ Hồng Hoan ngước đôi mắt đẫm nước mông lung, chợt nhìn thấy La Thần đang đứng dưới mái hiên.

“Ô...” Ngũ Hồng Hoan nắm lấy rọ trúc ra sức rung giật, đôi mắt mở to cố gắng nhìn chằm chằm vào La Thần.

Chính là y! Ánh trăng đêm hôm đó cũng sáng tỏ như vậy, nàng ta chỉ nhìn qua một lần nhưng cả đời này đều không thể quên được người đó!

“Cứu ta! Hãy cứu ta!” Nàng ta liều mạng đâm đầu vào thành rọ, mong hấp dẫn sự chú ý của người ven đường.

La Thần lại chỉ5đứng yên bên đó, khuôn mặt lạnh lùng như đá tạc, ánh mắt thậm chí còn không liếc đến phía nàng ta một cái.

Nàng ta chớp chớp mắt, trong tích tắc, người dưới mái hiên đã không còn thấy bóng dáng.

La Thần lại đột ngột biến mất ngay trước mặt Ngũ Hồng Hoan.

Toàn bộ sức lực trên người Ngũ Hồng Hoan đã dùng cạn, đôi tay đang nắm nan trúc buông thõng, nàng ta chán nản ngã ngồi xuống đáy rọ, mặt như màu đất, tâm như tro tàn.

Không có đả kích nào khiến con người đau đớn tột cùng hơn là bị người mình thương phớt lờ.

Chết thì thôi vậy, dù sao nàng ta cũng không còn gì luyến tiếc.

...

Tiếng hô hào khoan khoái “dìm lồng heo” một đường hướng thẳng về sông Lưu Sa bên ngoài thị trấn Thạch4La.

La Thần đã trở về gian phòng ở quán trọ.

Vinh Tuệ Khanh đang ở phòng trong tu luyện Húc Nhật Quyết.

Xích Báo và Lang Thất đang tĩnh tọa thiền định ở phòng ngoài.

Khẳng Khẳng đang ôm nhân hạt thông gặm một cách ngon miệng.

“Lão đại trở về rồi!” Lang Thất là người đầu tiên mở mắt, vội cúi đầu khom lưng hành lễ với La Thần.

La Thần “ừm” một tiếng, ló đầu vào phòng trong ngó một cái, nhưng không đi vào tránh làm phiền Vinh Tuệ Khanh tu luyện.

“Ở bên ngoài như thế nào rồi? Sẽ không tra đến đầu chúng ta đâu chứ?” Lang Thất lo lắng hỏi, nó nhát gan nhất cũng sợ chết nhất.

“Hẳn sẽ không.” La Thần ngừng một chốc lại nói: “Nhưng chúng ta vẫn nên lên đường sớm. Sau lần này, tiểu đội săn9yêu và Chính Nghĩa Minh chắc chắn sẽ lại phái người mới đến đây. Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không nên dừng lại đây quá lâu.”

Lang Thất và Xích Báo mong còn không được, vội vàng trở về phòng mình dùng một vài pháp thuật khử sạch sẽ mùi của yêu thú, xong xuôi mới quay lại phòng của La Thần và Vinh Tuệ Khanh chờ.

Khẳng Khẳng đứng trên vai La Thần hiếu kì hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài còn nghe cả tiếng hô ‘dìm lồng heo’. Là ai bị dìm lồng heo vậy? Lão đại có đi xem náo nhiệt không?”

La Thần hơi cong khóe miệng, nhàn nhạt đáp: “Ừ, chính là cô gái ngày hôm qua bị Dực Xà nhắm đến. Tộc bọn họ phán cô ta đã mất trinh phải đem dìm lồng heo cô ta.”

“Hả?! Không phải chứ?!” Lang Thất gào lên, xoay người ngồi xuống, mặt đối diện với vách tường, bi phẫn cào tường. Không trùng hợp đến thế chứ? Nó chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà!

Khẳng Khẳng cũng trợn tròn mắt, nhíu mày: “Cô gái kia rõ ràng còn chưa kịp bị Dực Xà làm gì kia mà?” Nói rồi lại liếc mắt nhìn La Thần: “Lẽ nào là do lão đại thấy sắc nảy lòng tham?!”

La Thần tóm Khẳng Khẳng từ trên đầu vai mình xuống, tiện tay búng một cái thật đau vào đỉnh đầu đầy lông của nó: “Chỉ biết ăn nói vớ vẩn! Liên quan gì đến ta hả?”

Một màn đêm hôm qua, Khẳng Khẳng đều chứng kiến từ đầu đến cuối. La Thần trừ việc sưu hồn cô gái kia, suýt chút nữa khiến cô ta chết oan chết uổng thì không hề chạm đến cô ta một đầu ngón tay. Vừa rồi nó nói như vậy chẳng qua là đùa giỡn một chút mà thôi, vội tóm lấy tay La Thần lắc khẽ, cười nịnh nọt.

Xích Báo lại thấy Lang Thất có vẻ không ổn, chợt hỏi: “Lang Thất, ngươi sao vậy?”

Lang Thất cắn răng đứng lên, cụp vai, cúi đầu hạ mắt: “Chuyện này có chút liên quan tới ta...”

“Ngươi đè cô ta rồi?” Khẳng Khẳng càng thêm tò mò.

La Thần phang một cái vào sau đầu Khẳng Khẳng, trầm giọng: “Ngươi còn nói bậy, ta không cho ngươi ở cùng với Tuệ Khanh nữa.”

Cái miệng nhỏ của Khẳng Khẳng trề ra cơ hồ có thể treo một lọ dầu, thẳng cổ lùi ra xa về phía góc tường bịt chặt miệng.

“Ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?” La Thần cũng không quan trọng chuyện này, chỉ là chưa từng thấy Lang Thất lo lắng bất an như vậy, đành phải hỏi han một câu, an ủi nó.

Lang Thất liền lầm bầm kể: “Đêm hôm qua, ta rơi lại phía sau, bị con mụ xấu xa kia tát cho một bạt tai. Ta tức quá nên trước lúc rời đi mới cố ý ở trong sân nhà cô ta hét lên, nói cô ta bị yêu quái làm nhục...” Nói đến đó, Lang Thất ngẩng đầu, vẻ khẩn thiết: “Ta chỉ nói như vậy thôi, chỉ là nói mà thôi. Ta đâu thể ngờ những người đó lại cho là thật?! Lại nói, cô ta có bị làm nhục hay không chỉ cần tìm người đến kiểm nghiệm là biết ngay thôi. Lẽ nào trước kia cô ta thật sự tư thông với người khác...”

“Ngươi còn nói nữa!” Vinh Tuệ Khanh đột nhiên xông ra khỏi phòng, mặt đỏ bừng: “Danh tiết của con gái sao ngươi có thể đem ra làm trò đùa? Ngươi cho rằng nàng ta cũng giống như tu sĩ hay yêu thú xem danh tiết là rác rưởi ư?!”

Lang Thất không ngờ Vinh Tuệ Khanh lại mắng mình như vậy, ngẩn ngơ một hồi mới ngơ ngác đáp: “Chủ nhân, ta cũng là vì tốt cho người...”

“Ngươi im miệng!” Vinh Tuệ Khanh đi vòng vòng trong phòng, tâm tình kích động, lại không dám nhìn La Thần: “Ngươi làm như vậy là trực tiếp khiến nàng ta bị dìm lồng heo! Hôm qua, chúng ta lừa nàng ta đã là không đúng, không ngờ ngươi lại còn làm đến như vậy!”

Khẳng Khẳng thấy Vinh Tuệ Khanh đã ra đây liền như có người chống lưng cho mình, nó cười to nhảy lên vai Vinh Tuệ Khanh, duỗi chân trước chỉ vào Lang Thất hét lớn: “Ta còn thấy lạ hôm qua ngươi bị người ta tát cho một cái sao lại không trả đũa? Hóa ra ngươi còn có chiêu cuối!”

Lang Thất thấy Vinh Tuệ Khanh nổi giận, trong lòng hoảng sợ, mặt mày tái mét, bó tay bó chân thu sát người vào tường, không còn vẻ ngang ngược trời có sập xuống cũng có thể chống đỡ như trước kia nữa.

Xích Báo lần đầu tiên không hùa theo chỉ trích Lang Thất, trái lại đi sang vỗ vai nó, an ủi: “Đừng tự trách nữa, tâm tư cô gái kia không đứng đắn, ngươi cũng không nói gì sai.”

Vinh Tuệ Khanh nghe vậy lại nổi giận, giọng oán hận: “Thật là không thể nói lý! Các ngươi chỉ nói cho sướng miệng nhưng đó lại là tính mạng một con người đấy!”

Tuy đi lại ở thời đại viễn cổ lạc hậu, cũng là nơi thế giới tu hành kỳ quái lạ lùng này, Vinh Tuệ Khanh vẫn cảm thấy mạng người gắn với thiên mệnh, cho dù là tu sĩ cũng không thể khởi tử hồi sinh. Tuổi thọ đã hết, nếu không thăng cấp thì sẽ tử vong, dù có là tu sĩ lợi hại đến đâu cũng không ngoại lệ.

Sinh mạng rất công bằng, đều cho mỗi người một cơ hội như nhau.

La Thần nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Nhóc định làm thế nào?”

Vinh Tuệ Khanh xoay đầu đi, không nhìn vào mắt La Thần: “Ta đi cứu nàng ta!” Nói rồi liền chạy như bay ra khỏi phòng, theo tiếng chiêng đồng huyên náo ra đến sông Lưu Sa ngoài thị trấn.

“Đuổi theo.” La Thần dùng mắt ra hiệu cho Xích Báo và Lang Thất: “Đừng quay về đây nữa. Đợi cứu được người rồi thì các ngươi dẫn theo Tuệ Khanh đến thẳng Dốc Ngũ Lý bên ngoài thành tụ họp cùng ta. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.”

“Hả? Thế còn cô gái kia phải làm sao?” Lang Thất gãi gãi đầu, cảm thấy chỉ thị của lão đại không rõ ràng cho lắm.

“Cô ta lại không phải mẹ của ngươi, ngươi còn muốn quản sinh lão bệnh tử của cô ta sao? Cứu cô ta lên là đã quá tốt với cô ta, sau này cô ta sống hay chết đều không liên quan đến chúng ta.” Xích Báo châm chọc Lang Thất một câu.

La Thần gật đầu: “Xích Báo nói đúng, ở bên ngoài hãy nghe lời Xích Báo một chút.” Đây xem như xác định địa vị lão nhị của Xích Báo.

Lang Thất chỉ đành ngậm nước mắt làm lão tam, xếp sau lão đại Khẳng Khẳng và lão nhị Xích Báo, theo Vinh Tuệ Khanh chạy đến sông Lưu Sa ngoài thị trấn Thạch La.

Bên bờ sông Lưu Sa, người đông như mắc cửi.

Đó cũng là lần đầu tiên từ khi thị trấn Thạch La hình thành, lại có hoạt động tiêu khiển “dìm lồng heo” quy mô lớn mà nhân dân quần chúng muốn chiêm ngưỡng như vậy.

Chiến loạn vừa định, lễ nghi quy củ của con người phàm tục càng lúc càng nhiều, có cảm giác đã cách rất xa so với tu sĩ tu hành.

Vinh Tuệ Khanh dùng cỏ ẩn thân ẩn tàng thân mình, cô nhảy lên một gốc cây thật to, chống cành cây nhìn về phía sông Lưu Sa.

Bên bờ sông Lưu Sa đã bày biện hương án, nhang đèn cũng đã được thắp lên, tộc trưởng của Ngũ gia đang đứng trước sông Lưu Sa trúc trắc đọc một đoạn diễn văn thật dài.

Chi hồ giả dã, lắc đầu xoay cổ, Lang Thất và Khẳng Khẳng nghe mà ngáp dài.

Mỗi lần trong đám người vang lên tiếng vỗ tay giòn vang, Lang Thất lại đột ngột tỉnh giấc, hỏi một tiếng: “Dìm rồi sao?”

Xích Báo vẫn luôn lắc đầu.

Vinh Tuệ Khanh tập trung chú ý nhìn về phía cô gái nằm trong rọ trúc không động đậy, nhíu mày: “Không phải đã chết rồi đấy chứ?” Nói xong lại đá đá Lang Thất: “Ngươi xuống dưới, đến gần đó xem xem nàng ta còn sống hay không.”

Tuy Lang Thất không nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh, nó cũng không kìm được mà trợn mắt nhìn vào không trung, trong lòng gào thét: “Chỉ biết ức hiếp Lang Thất ta! Độc ác!” Phát tiết xong, nó nhảy xuống khỏi cây, hóa thành một con chó to chen vào giữa đám đông.

Vừa lúc hôm nay có rất nhiều chó hoang chạy đến đây, Lang Thất trà trộn vào giữa bọn chúng không hề lộ tẩy, chỉ là mùi của nó khiến những con chó hoang ngửi được liền cụp đuôi trốn mất, không dám đến gần.

Lang Thất nhận ra tình hình này, nghĩ sao mình lại trở nên thảm đến như vậy, chỉ có thể tìm cảm giác tồn tại trong đám chó hoang, không khỏi cảm thấy càng thêm bi thương mấy phần.

Đến gần rọ trúc, Lang Thất đi lòng vòng quanh cái rọ mấy vòng.

Ngũ Hồng Hoan mở hé mắt, nhìn thấy là một con chó hoang liền thất vọng nhắm mắt lại.

“... Hoàng thiên hậu thổ, tứ phương thần linh. Nay con gái của Ngũ gia ta không giữ nữ tắc, bị yêu quái ô nhục, buộc đá thả trôi sông cảnh cáo, lấy cái chết chứng minh chí nguyện, gột tẩy nỗi sỉ nhục cho dòng tộc họ Ngũ chúng ta! Thời gian đã đến, thả xuống sông!”