Bổ Thiên Ký

Chương 170 : Đại cương lừa đảo hiện chân tướng (2)

Ngày đăng: 16:19 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng ta cũng không phụ kì vọng của mọi người, bế quan mấy tháng là đã đột phá đến Luyện Khí tầng chín, tuy rằng còn chưa đến đại viên mãn nhưng cũng đã bước một bước quan trọng trên đường đi đến Trúc Cơ. Chủ yếu hơn là, nàng ta còn trẻ, cho dù chờ mười năm nữa Trúc Cơ thì nàng ta cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chính là độ tuổi mà rất nhiều tu sĩ ngay cả Luyện Khí trung tầng còn chưa đột phá đến.

Sau khi xuất quan, La Xảo Tư nghe nói Đại Ngưu và Bách Hủy cũng đã bước vào Luyện Khí hậu kỳ, Đại Ngưu Luyện Khí tầng bảy, Bách Hủy cao hơn một chút là3Luyện Khí tầng tám.

Nàng ta còn nghe nói dường như Bách Hủy và Đại Ngưu có xảy ra chút mâu thuẫn. Hơn nữa Thường sư thúc vừa mới Kết Đan của Vạn Càn Quán bọn họ thường xuyên gọi Bách Hủy đi “phụ đạo riêng”, làm cho đệ tử nội môn Vạn Càn Quán đều thầm biết trong lòng nhưng không nói ra, ánh mắt nhìn Đại Ngưu cũng mang theo chút thương hại.

Đại Ngưu càng thêm trầm mặc, tu luyện cũng càng khắc khổ. Đáng tiếc thiên tư của hắn có hạn, nếu chẳng phải có Bách Hủy vẫn luôn đi theo hắn, lấy các loại đan dược quý hiếm từ chỗ Thường sư thúc giúp củng cố nền tảng thì rất khó đột0phá đến Luyện Khí hậu kỳ. Có một số tu sĩ cao giai của Vạn Càn Quán đã từng khẳng định rằng, Đại Ngưu có tư chất bình thường, cơ duyên và vận thế đã cạn, tu vi cả đời chỉ có thể dừng ở Luyện Khí.

Những lời này là sau khi xuất quan, La Xảo Tư nghe được từ cuộc bàn tán rôm rả của đám đệ tử nội môn.

La Xảo Tư biết rõ xảy ra chuyện gì lại không vạch trần, chỉ là khuyên nhủ Đại Ngưu một cách uyển chuyển rằng đừng nên quá chấp nhất. Con đường nào đi cũng đến kinh thành, không cần phải treo cổ chết trên một cái cây làm gì, biết đường này đi chẳng thông5thì tức khắc quay đầu tìm đường khác mới là đúng đắn.

Đại Ngưu dường như rất cảm kích La Xảo Tư đã an ủi mình, thường xuyên đến động phủ La Xảo Tư ngồi chơi một chút, nói một vài vấn đề gặp phải trong tu luyện.

La Xảo Tư không ngờ Đại Ngưu cứ đến hoài như vậy, cũng hơi hối hận mình lắm miệng. Ngay khi nàng ta đang xoắn xít có nên lạnh nhạt một chút với Đại Ngưu hay không thì Đại Ngưu lơ đễnh nói với nàng ta một chuyện: “Năm đó khi ta và Tuệ Khanh còn cùng ở Dốc Lạc Thần, lúc cả hai đi săn thú, hái nấm ở sau núi thì đã từng cùng nhau bắt được4một con sóc. Ta thấy Tuệ Khanh thích quá nên bèn đưa cho nàng ấy. Nàng ấy gọi con sóc nhỏ đó là Tiểu Hoa, còn luôn mang theo bên cạnh. Nhưng mà sau này hình như lại đổi tên, cũng chẳng biết là vì sao...”

Nghe Đại Ngưu nói xong, đầu óc La Xảo Tư lập tức “ầm” lên một tiếng, choáng váng luôn rồi. Nàng ta thật là đồ ngu mà! Trước đây có thể coi như không biết thứ trong tay là gì, thế nhưng từ khi biết quyển sách nhỏ đó là đại cương gì đó thì nàng ta đã biết Vinh Tuệ Khanh là nữ chính, sao nàng ta lại không nghĩ ra cái gì tốt đẹp chẳng tụ tập ở9chỗ nữ chính cơ chứ?

Với tư cách linh sủng xếp hạng thứ hai trên bảng linh sủng của Ngũ Châu Đại Lục, Tiểu Hoa ắt là trang bị của nữ chính rồi!

Từ ngày đó bắt đầu, La Xảo Tư đã có một mục tiêu mới: Vinh Tuệ Khanh. Chẳng những vì Vinh Tuệ Khanh là nữ chính mà quan trọng là, cô có Tiểu Hoa. Trong mắt của La Xảo Tư, Tiểu Hoa là cơ duyên của nàng ta, là nhân tố mấu chốt để nàng ta có thể thành đại đạo. Dù có thế nào, vì Tiểu Hoa, nàng ta cũng phải hất cẳng Vinh Tuệ Khanh!

Nữ chính thì thế nào? Bao năm nay mặc kệ nữ chính hay nữ phụ, đại cương mới là vương đạo! Tác giả mới là thiên đạo! Thử nhớ xem những nhân vật nhỏ bé bị số phận đùa bỡn xem, ai có thể qua được tác giả chứ?! Tác giả chợt nổi hứng lên, nữ chính và nữ phụ đổi với nhau cũng không phải là không thể...

Đáng tiếc, hiện nay đại cương trong tay nàng ta chỉ có vài gợi ý lẻ tẻ, còn phải làm một số nhiệm vụ để xúc tác. Đến bây giờ nàng ta chỉ biết Vinh Tuệ Khanh theo La Thần đi đến núi Quán Đào mà giết yêu thú ở đó.

Trong lúc La Xảo Tư còn chưa chuẩn bị đối phó Vinh Tuệ Khanh như thế nào xong thì sư phụ đã giao cho nàng ta một nhiệm vụ, bảo nàng ta đi đến vương phủ của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương ở kinh thành nước Đại Sở để làm hộ vệ cho vương phi.

La Xảo Tư đương nhiên chẳng thể nói không với sư môn, vả lại nàng ta cũng muốn biết giữa Ngụy Nam Tâm và Vinh Tuệ Khanh có mối thù không đội trời chung gì. Chẳng bằng cứ đi vương phủ của Ngụy Nam Tâm góp vui, làm quen người ở đó, sau đấy mượn dao giết người cũng không tệ.

Kết quả là đi đến vương phủ Ngụy Nam Tâm rồi, nàng ta phát hiện vương phi của Ngụy Nam Tâm thật đáng ghét. Chẳng qua chỉ là ỷ vào một gương mặt đẹp tuyệt thế liền làm ỏng làm eo, không coi những tu sĩ như bọn họ ra gì!

Tối hôm nay cũng giống như vậy, mình chẳng qua chỉ là cảm thấy bên trong nội điện của vương phi có một vài dao động khí tức khác thường, hỏi nhiều một câu thì đã bị mắng “kêu gào inh ỏi”...

Bên trong nội điện, Vinh Tuệ Khanh vẫn đang cố thuyết phục Quản Phượng Nữ.

“Mẹ, Ngụy Nam Tâm là đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, mẹ chỉ là một người phàm, đừng nên cứng đối cứng với ông ta. Mẹ ơi, mẹ đi theo con đi, có được không? Chúng ta tìm một nơi ở. Đúng rồi, chúng ta đi Trung Đại Lục, nghe nói nơi đó có thần điện Quang Minh, Thánh nữ thần điện Quang Minh còn từng cứu con một lần nữa!”

Vinh Tuệ Khanh nhớ đến lần đó bên ngoài phố Hồ Lô ở thành Vĩnh Chương, mình gần như bị Ngụy Nam Tâm ép đến đường cùng, là Thánh nữ đột nhiên xuất hiện, giải cứu mình.

Quản Phượng Nữ vội vàng để cho Vinh Tuệ Khanh nói rõ cặn kẽ tình hình lúc đó, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Hỏi hồi lâu, Quản Phượng Nữ lấy tay vuốt một lọn tóc trên trán, cân nhắc có nên nói cho Vinh Tuệ Khanh biết chân tướng hay không.

Vinh Tuệ Khanh không nghi ngờ chút nào, còn đang liên tục khuyên nhủ Quản Phượng Nữ: “Mẹ, mẹ đi theo con đi. Chờ con gái Kết Đan là có thể đánh một trận với Ngụy Nam Tâm. Sau này chúng ta lại báo thù cho cha và ông nội có được hay không?”

Quản Phượng Nữ thở dài, quyết định tạm thời không nói cho Vinh Tuệ Khanh. Con bé còn nhỏ, hơn nữa nhiều năm qua mình chưa từng liên lạc với bên đó, nếu như bên đó vẫn mãi không chịu từ bỏ ý đồ, cho dù muội muội có giúp đỡ cũng sẽ gặp không ít trắc trở. Mình nói sớm cũng chỉ làm Vinh Tuệ Khanh thêm phiền nhiễu, không chừng còn khó lòng sắp xếp bên phía muội muội...

Bây giờ quan trọng nhất là phải để cho Vinh Tuệ Khanh rời khỏi phạm vi thế lực của Ngụy Nam Tâm, sau đó mình sẽ tìm cơ hội báo thù cho chồng và cha chồng.

Gã đê tiện Ngụy Nam Tâm kia cho là mình chẳng nhớ rõ chuyện lúc trước, ngay cả ánh mắt lương tâm cũng mất. Gã cho rằng mình thật là cô thôn nữ ngốc nghếch không kiến thức, chẳng qua là xinh đẹp một chút mà thôi, cho nên trước giờ làm bất cứ chuyện gì gã cũng không tránh mình.

“Tuệ Khanh, chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. Mẹ đã nói với con, nếu có một ngày con thật sự đến đường cùng thì đi đến Trung Đại Lục, tìm Vân Hạc lâu, cầu kiến chưởng quỹ nơi ấy. Sau khi gặp mặt thì cắt đầu ngón tay của mình, nhỏ giọt máu lên bức tượng ngọc thạch của con Diệu Âm Điểu mà Vân Hạc lâu thờ phụng, tự nhiên sẽ có người đến giúp con.” Quản Phượng Nữ thì thầm dặn dò bên tai Vinh Tuệ Khanh. Nói xong, bà khẽ hôn lên má cô.

“Tuệ Khanh, Khanh Khanh, con gái ngoan của mẹ, con là hi vọng duy nhất của Vinh gia và Quản gia chúng ta, con nhất định phải bảo trọng lấy mình. Tên khốn Ngụy Nam Tâm kia không đáng để con ngọc đá cùng tan với gã, lại nói, gã có rất nhiều nhược điểm nằm trong tay mẹ, mẹ có lòng tin là có thể làm cho gã phải tan cửa nát nhà!”

Năm đó Ngụy Nam Tâm ra tay tàn sát ở Dốc Lạc Thần, tự cho là mình tung hoành hai giới tu hành và thế tục, có thể muốn làm gì thì làm. Hừ, rốt cuộc cũng tính sai rồi!

Ngươi hại người khác tan nhà nát cửa, người khác cũng sẽ làm cho ngươi nhà tan cửa nát. Thiên đạo tuần hoàn, trước nay đều vậy. Trời nếu không phạt, tự có người thay trời hành đạo, lấy lại công bằng cho bản thân!

Vinh Tuệ Khanh tiếp tục khuyên bảo thêm nhiều lần nữa nhưng Quản Phượng Nữ nhất định không chịu đi cùng cô.

Vinh Tuệ Khanh biết mẹ muốn làm cái gì, vô cùng sốt ruột, nhưng mà bất kể là cô nói thế nào thì mẹ cô vẫn lộ vẻ yếu ớt thiếu sức sống.

Trước đây mẹ uống phải thuốc của Ngụy Nam Tâm, quên đi hết chuyện lúc trước, đều luôn buồn bực không vui, lòng dạ sầu lo.

Bây giờ đã khôi phục ký ức, lại thêm nhớ lại thảm kịch tan cửa nát nhà của mình, bà ấy không còn ý nghĩ nào khác ngoài báo thù. Sau khi báo thù thì mẹ chắc hẳn sẽ muốn đi theo cha.

Vinh Tuệ Khanh vô cùng khổ sở, cô không muốn mẹ đi tìm cái chết, thế nhưng cô hiểu tâm trạng sau khi mất người yêu thương, mất hết hi vọng của mẹ.

Nếu mình vẫn là một cô bé nhỏ, mẹ nghĩ mình còn chưa trưởng thành, phỏng chừng bà ấy còn có thể nán lại một chút, không lập tức đi tìm cái chết.

Thế nhưng vì đủ loại nguyên do mà mình sớm trưởng thành lên năm tuổi, đã có dáng dấp thiếu nữ, hơn nữa cũng đã bước vào giới tu hành, Luyện Khí đại thành sắp Trúc Cơ.

Mình như vậy đã có thể làm cho mẹ yên lòng.

Vinh Tuệ Khanh cảm thấy bi ai. Không, cô chẳng trách mẹ không nhớ mong cô, mẹ làm rất nhiều điều cho cô, cản trở giúp cô khỏi bị tên khốn Ngụy Nam Tâm kia bức hại. Năm ấy trên núi Lạc Thần, nếu không phải trong tiềm thức mẹ muốn bảo vệ mình, vội vã bảo Ngụy Nam Tâm đi nhanh lên, e là mình cũng không tránh khỏi.

Có lẽ tâm nguyện duy nhất của mẹ giờ đây chính là báo thù cho cha, sau đó thanh thản mà chết đi, gặp lại cha dưới suối vàng.

Cô chẳng còn là đứa trẻ nữa. Ái tình, âm mưu, phản bội của thế giới người lớn này mình cũng phải học dần thôi. Không có những từng trải thế thái nhân tình này, cô chẳng thể hiểu đạo mà mình theo đuổi ấy là gì.

Thế nhưng để cho cô trơ mắt nhìn mẹ đi đến cái chết, tim cô như dao cắt, thật sự không làm được.

“Mẹ, mẹ lại nghĩ lại thử xem, nghĩ lại thật kĩ, chúng ta nghĩ một sách lược vẹn toàn, có được không? Lẽ nào mẹ không muốn nhìn thấy Tuệ Khanh trưởng thành, lập gia đình, sinh con ư? Mẹ không muốn nhìn thấy cháu ngoại của mình ư?” Vinh Tuệ Khanh vắt hết óc nghĩ ra vài lời mà nói.

Quản Phượng Nữ nở nụ cười: “Đứa nhỏ ngốc này, con đã là tu sĩ, còn gả cho ai? Sau này con sẽ có đạo lữ của mình, giống như cha và mẹ con, vĩnh viễn bên nhau. Về phần sinh con, đây là duyên phận, có thì sinh, không thì cũng chẳng thể cưỡng cầu.”

Không biết có phải nhìn lầm hay không, cô cảm thấy ánh mắt lúc Quản Phượng Nữ nói câu “sinh con” kia rất kì lạ, vô cùng thương xót, tựa như đó là một chuyện không có khả năng.

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, ngả vào lòng Quản Phượng Nữ như một cặp mẹ con bình thường lâu ngày gặp lại.

Cô thì thầm nói: “Mẹ ơi, con kể cho mẹ nghe một chuyện, đi cùng với con là Thần thúc, chính là người đã cứu con rất nhiều lần, mẹ hãy giúp con xem thử, thúc ấy có thể làm đạo lữ của con hay không?”

Vinh Tuệ Khanh giống bao cô bé mới lớn khác, thủ thỉ với mẹ mình bí mật thầm kín nhất.

“Ôi chao? Tuệ Khanh của chúng ta đã có mối tình đầu rồi sao? Thực sự là đáng mừng.” Quản Phượng Nữ hơi mỉm cười: “Con cần một đạo lữ có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Tuệ Khanh, con phải nhớ kĩ, nam tu sĩ không có thực lực thì sẽ không che chở được con. Con nhớ kĩ những lời này của mẹ là được rồi.”

Vinh Tuệ Khanh khó hiểu: “Thần thúc đã là tu sĩ Kim Đan, sau đó còn sẽ Kết Anh, thúc ấy rất lợi hại. Con... con chỉ là không biết, trong lòng thúc ấy có con hay không thôi.”

“Con gọi y là Thần thúc, tuổi của y hẳn là lớn hơn con nhiều. Ta khuyên con đừng nghĩ nhiều. Ngũ Châu Đại Lục nhiều tu sĩ trẻ tuổi nổi bật như vậy, lẽ nào con không tìm được ai thích hợp với mình sao? Ta đã nói với con, chuyện làm đạo lữ này, thà thiếu chứ đừng ẩu. Thà rằng đừng có ai cũng không chấp nhận chắp vá tạm bợ. Ta và cha con chính là người cùng tuổi, chúng ta bên nhau rất hạnh phúc.”

Gương mặt Quản Phượng Nữ hơi phiếm hồng.

Vinh Tuệ Khanh nhớ đến lời vừa rồi của Quản Phượng Nữ: “Mẹ, cha rất lợi hại ư?”

Bằng không thì làm sao có thể ở cùng với một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như mẹ chứ?

“Đương nhiên là rất lợi hại! Thời điểm đó người số một của Ngũ Châu Đại Lục chính là cha con, Vinh...” Thế nhưng còn chưa dứt lời thì Quản Phượng Nữ đã khép miệng, không nói tiếp nữa.

“Vinh cái gì ạ?” Vinh Tuệ Khanh rất hào hứng, không ngờ cha nhìn bình thường như vậy mà cũng có lúc oai phong một cõi.

Quản Phượng Nữ miễn cưỡng cười gượng, lại vuốt ve hai gò má của Vinh Tuệ Khanh, nói một cách sâu xa: “Khanh nhi, con phải nhớ kĩ, con là hi vọng lớn nhất của cha con. Con sống chính là nguyện vọng lớn nhất của cha mẹ con, ông nội con, cùng với tổ tông của Vinh gia. Cho nên con nhất định phải quý trọng tính mạng của mình, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính. Nếu con chẳng còn nữa, tất cả những thứ chúng ta làm đều không còn bất cứ ý nghĩa gì.”

Vinh Tuệ Khanh cái hiểu cái không mà gật gật đầu.

“Con trở về đi. Ngày mai mẹ sẽ điều động hộ vệ nơi này đi, con hãy dẫn Thần thúc kia cùng nhau đến đây.”

Quản Phượng Nữ lại dặn dò lần nữa. Vị Thần thúc kia thế nào mà Vinh Tuệ Khanh lại đến mức muốn làm đạo lữ với y. Vì con gái mình, Quản Phượng Nữ cảm thấy mình phải thử thách y một phen.

Vinh Tuệ Khanh gật đầu lần nữa. Tối hôm nay là lần đầu tiên thăm dò vào phủ mà đã có kết quả rõ rệt, cô đã cảm thấy rất hài lòng. Cô sẽ thương lượng một chút với Thần thúc, ngày mai trở lại.

Quản Phượng Nữ sửa sang cổ áo cho Vinh Tuệ Khanh, dắt cô đứng lên, muốn dẫn cô ra ngoài.

Vinh Tuệ Khanh lấy ra vật ẩn thân, đeo lên người, đi theo sau Quản Phượng Nữ.

Coong! Coong! Coong!

Chuông lớn của Vương phủ đột nhiên vang lên, âm thanh rung động trời đất, vương phủ yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào náo động.

“Các vị chú ý! Có kẻ xấu xông vào vương phủ, các tu sĩ ra ngoài nghênh chiến!”

Quản Phượng Nữ biến sắc: “Là giọng nói của Ngụy Nam Tâm! Sao ông ta lại đột nhiên trở về!”

Vinh Tuệ Khanh cũng kinh hãi. Tốc độ của Ngụy Nam Tâm quá nhanh, mới đấy mà ông ta đã từ núi Quán Đào chạy về rồi!

“Mẹ, mẹ mau quay về ngủ đi, coi như là không biết chuyện!” Vinh Tuệ Khanh móc ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Quản Phượng Nữ, sau đó đưa Quản Phượng Nữ đã ngủ thiếp đi vào trong giường.

Đi ra khỏi chính phòng của Quản Phượng Nữ, Vinh Tuệ Khanh phi thân lên nóc nhà.

Một nắm thuốc bột đột nhiên ném đến, Vinh Tuệ Khanh lập tức lộ ra dấu vết.

Loong coong!

Một cây búa nện xuống từ trên đầu, đập Vinh Tuệ Khanh văng xuống khỏi nóc nhà.

La Xảo Tư cười mà như không cười đứng trên nóc nhà, tay trái cầm một quyển sách nhỏ, tay phải cầm một cây tử kim đại chuỳ, khanh khách cười lên: “Cuối cùng lần này chân tướng cũng rõ ràng rồi!”