Bổ Thiên Ký
Chương 179 : Đối đầu
Ngày đăng: 16:19 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nguyện nghe tường tận.”
“Gã vơ vét của dân, hãm hại trung lương, giết thôn diệt tộc, chiếm đoạt dân nữ, bây giờ còn muốn mưu phản làm loạn, thay đổi triều đại nữa. Ông nói xem, người như thế thì Hoàng đế Đại Sở sao có thể tha thứ được? Cho dù gã ta có là thần tiên, Hoàng đế cũng sẽ không cho phép gã thực hiện được.” Vinh Tuệ Khanh cười khẩy. Pháp tắc đạo trời ở thế giới này vẫn còn chút ý nghĩa.
Kiếp trước cô cũng hay đọc mấy quyển tiểu thuyết tiên hiệp huyền huyễn sau giờ học, vẫn luôn cảm thấy mấy người tu hành trong này tuỳ tiện giết người thường chẳng hợp lý chút nào. Nếu thật3sự có người tu hành, mà lại còn có quyền tuỳ ý sinh sát người thường ở trong tay thì toàn bộ thế giới này ngay cả đạo trời còn không có thì còn tu tiên cái gì nữa? Tu thành ma thì còn được...
Chung Nhân Nghĩa hít vào một hơi khí lạnh, tựa hồ không tin: “Ngươi nói bậy! Ngụy Nam Tâm là tu sĩ, sau này sẽ thành tiên. Ai lại đi có sở thích làm Hoàng đế chứ?”
“Việc gì cũng có ngoại lệ. Chung Quán chủ, ông không muốn làm không có nghĩa là tu sĩ khác cũng không muốn làm, đúng không?” Vinh Tuệ Khanh chậm rãi nói rồi tung đòn sát thủ cuối cùng: “Ngụy Nam Tâm đã Kết Anh,0mà tài nguyên của nước Đại Sở có thể cung cấp cho bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh, Chung Quán chủ có nghĩ tới chưa? Mà Ngụy Nam Tâm dựa vào việc nuốt chửng hồn phách của người khác để Kết Anh thì cũng đã là ngầm tu ma rồi.”
Đối với người tu hành mà nói thì tài nguyên là thứ quan trọng nhất, từ linh mạch đến linh thạch, còn có các loại linh thú hay hoa hiếm cỏ lạ, thiên tài địa bảo đều sẽ dựa theo thực lực mà phân chia.
Trước đây nước Đại Sở có hai tu sĩ Nguyên Anh là: Chung Nhân Nghĩa của Vạn Càn Quán và với lão tổ Đoá gia của Long Hổ Môn. Đa số tài5nguyên tu hành trước kia chia đều cho Vạn Càn Quán với Long Hổ Môn, sau đó mới đến lượt Hoàng Vận Tự.
Từ khi lão tổ Đoá gia bị Thánh nữ của thần điện Quang Minh phá vỡ tu vi Nguyên Anh thì cả nước Đại Sở chỉ có Chung Nhân Nghĩa là tu sĩ Nguyên Anh mà thôi. Vì thế các loại tài nguyên khi phân chia thì sẽ tức khắc lấy Vạn Càn Quán làm chủ.
Vạn Càn Quán một nhà độc chiếm hết thứ tốt thì chắc hẳn phải suy nghĩ lại một phen.
“Nếu như cứu Ngụy Nam Tâm thì Chung Quán chủ không chỉ bị Hoàng đế nước Đại Sở chèn ép mà còn đem tài nguyên tu hành của nước Đại4Sở chia một nửa cho Hoàng Vận Tự. Thế xin hỏi Chung Quán chủ, ông có chắc mình còn muốn đi cứu Ngụy Nam Tâm nữa không?” Vinh Tuệ Khanh cường điệu nhấn mạnh vấn đề tài nguyên, bởi vì tài nguyên chính là lợi ích. Cô tin rằng đứng trước lợi ích thì ngay cả anh em ruột thịt cũng sẽ tương tàn lẫn nhau, chứ nói chi đến quan hệ của Chung Nhân Nghĩa với Ngụy Nam Tâm, họ còn chưa gắn bó vững chắc như anh em ruột thịt đâu.
Sắc mặt Chung Nhân Nghĩa nghiêm lại rồi lớn tiếng nói: “Ta không biết ngươi nhắc đến tài nguyên là có ý gì, thế nhưng ta biết những tên ma tu từng kẻ9từng kẻ phải bị tiêu diệt! Vị cô nương này, xin hãy để ta vào thành, ta muốn giúp Hoàng đế nước Đại Sở tiêu diệt Ngụy Nam Tâm!”
Vinh Tuệ Khanh sững sờ một lát rồi gật đầu cười bảo: “Xin chờ ta một lát, ta đi báo cho Hoàng đế bệ hạ một tiếng.” Nói xong thì Vinh Tuệ Khanh truyền âm với La Thần ở trong thành, chốc sau đã được La Thần đáp lại, bảo cô dẫn Chung Nhân Nghĩa đi vào.
Vinh Tuệ Khanh thuận theo nói với Chung Nhân Nghĩa: “Ta muốn nhắc nhở Quán chủ trước một chút, hậu đài của trận pháp này có đại năng điều khiển, bây giờ tuy ông có thể đi vào, thế nhưng muốn ra thì Nguỵ Nam Tâm phải chết rồi mới ra được. Không biết Quán chủ có còn muốn vào không?” Cô cố ý không nói chính mình là người chủ trì trận pháp, miễn cho bị Chung Nhân Nghĩa xem thường rồi đánh giá thấp hiệu quả.
Suy đoán của Vinh Tuệ Khanh cũng vừa vặn khớp với Chung Nhân Nghĩa. Ông ta hoàn toàn không tin trận pháp to lớn như thế này sẽ được một thiếu nữ tuổi còn trẻ làm chủ trì.
“Ngươi không cần lo lắng đâu. Tu vi của ta đã sắp đến Nguyên Anh trung kỳ, còn Ngụy Nam Tâm chẳng qua chỉ mới Kết Anh mà thôi, ta giết gã ta dễ như trở bàn tay.” Chung Nhân Nghĩa ngạo nghễ nói.
Vinh Tuệ Khanh gật gật, giả vờ giả vịt nói: “Vậy ta về khởi bẩm sư tôn.” Nói xong thì lẩn vào trong trận pháp rồi biến mất dạng.
Chung Nhân Nghĩa đợi một lúc thì đã nghe thấy Vinh Tuệ Khanh truyền âm đến: “Cách vị ba, Chấn vị năm, trên ba, dưới bảy, vào thành.”
Chung Nhân Nghĩa biết đây là đang chỉ dẫn phương hướng vào trận, thế nên lập tức đi theo lời dẫn, từ trên không đáp xuống kinh thành, đi đến trước cửa vương phủ của Ngụy Nam Tâm.
Chỉ thấy mặt Ngụy Nam Tâm cháy đen, tóc tai bù xù, trên người mặc một chiếc tăng bào rách tả tơi đang đứng trước cửa vương phủ của mình đối diện với hàng người Hoàng đế nước Đại Sở dẫn đến.
“Nguỵ Nam Tâm, ngươi lòng muôn dạ thú, tội ác đã phơi bày, hôm nay nếu ngươi ngoan ngoãn đưa tay chịu trói thì ta còn có thể tha cho người trong họ khác chi của ngươi một cái mạng!” Một tu sĩ bên phía Hoàng đế lạnh lùng nói.
Ngụy Nam Tâm cười khẩy: “Muốn gán tội cho người khác mà thêu dệt lý do sao? Bây giờ ngươi là Hoàng đế, đương nhiên ngươi đã tính toán xong cả rồi! Được làm vua thua làm giặc mà thôi, đạo lý ở đâu mà nói nữa?”
Hoàng đế khẽ nói: “Đưa chứng cứ cho gã ta.” Nói xong thì có một tên binh sĩ đi lên ném một đống sổ sách tới trước mặt Ngụy Nam Tâm.
Nguỵ Nam Tâm cúi đầu nhìn, sắc mặt không khỏi tái nhợt lại. Đây là những tài liệu bí mật ở trong thư phòng của ông ta!
Chắc chắn là con tiện nhân Quản Phượng Nữ đã thông đồng với Hoàng đế!
Vẻ mặt Ngụy Nam Tâm âm u, sau đó lại cười ha ha: “Những thứ này ta thuận tay cũng có thể làm ra được một đống, còn giống thật y đúc đấy. Bệ hạ, ngươi thấy vu oan thế này có cẩu thả quá không?”
Hoàng đế còn muốn nói tiếp thì La Thần ở bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng: “Bệ hạ, đánh rồi hẵng nói.” Nói xong đã nghiêng người tiến lên, gọi một trường đao ra cầm trong tay mà gào thét chém lên người Ngụy Nam Tâm.
Ánh lam tím chớp nhoáng lập loè trên thân đao, linh lực mạnh mẽ bao vây lấy Ngụy Nam Tâm kín mít.
Ngụy Nam Tâm vừa Kết Anh không lâu đã gặp phải cường địch xâm lấn, vốn cũng không ngờ lúc ông ta củng cố Nguyên Anh của mình thì đợi mãi chẳng thấy sự giúp đỡ của Hoàng Vận Tự cùng Vạn Càn Quán đâu. Mắt thấy linh thạch trong tay ông ta đã sớm dùng hết, trận Tụ Linh cũng mất đi hiệu dụng thì ông ta nghĩ giờ có ngồi chờ thêm nữa cũng chẳng có ích gì nên mới ra khỏi mật thất.
Vừa đi ra xem thử thì đã biết nguy rồi. Lần này Hoàng đế đến đã có chuẩn bị trước, không chỉ có đoàn kỵ binh giáp sắt đen nghịt chẳng thấy điểm cuối thì còn có rất nhiều tu sĩ đến giúp đỡ. Thậm chí ngay cả phương trượng Hoàng Vận Tự của mình, là người từng là sư phụ trước đây của mình cũng có mặt ở trong đấy.
Bản thân xem như đã bị sư môn vứt bỏ.
Ngụy Nam Tâm không còn thời gian để suy nghĩ nữa, đành phải lùi về sau một bước rồi gọi chày Kim Cương của mình ra, qua loa tiếp một chiêu của La Thần.
Trường đao của La Thần vừa chém xuống thì y lập tức cảm nhận được nửa cánh tay của mình đã tê rần. Suy cho cùng thì tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là vừa mới Kết Anh thì thực lực đã không thể giống được với tu sĩ Kim Đan. Trường đao của y không phải vật thường, nhưng Ngụy Nam Tâm chỉ mới tuỳ tiện ra một chiêu đã cảm thấy rã rời rồi.
Cắn răng, La Thần lần thứ hai rút đao tấn công đến, ỷ vào bản thân mình kiêm tu thể và khí mà cận chiến với Ngụy Nam Tâm.
Nguỵ Nam Tâm nhẹ bay ra sau mà đã lui xa vài trượng, ngón tay cũng đồng thời khẽ gảy thủ thế Niêm Hoa Phật, từ ngón tay ông ta có một luồng linh khí dâng trào ra.
Xoẹt một tiếng!
Ngực La Thần đã bị bắn xuyên qua.
Khí tức của La Thần hơi ngưng lại rồi vội vàng vận khí điều tức, tiếp tục giơ trường đao lên tấn công lần nữa.
Ngụy Nam Tâm lại nhàn nhã giống như đi bộ vậy, ngón tay khẽ vung đã bắn ra vô số Niêm Hoa Phật, thiếu chút nữa đã bắn ngực La Thần thành cái tổ ong.
La Thần vội vàng lui về sau, nhượng chiến trường này lại cho thuộc hạ của Hoàng đế. Y chống trường đao nửa quỳ trên mặt đất rồi thở hồng hộc từng hơi.
Nguỵ Nam Tâm dám động thủ với y nhưng sẽ không dám ra tay với những kỵ binh giáp sắt không có tu vi gì kia.
Đại tướng thuộc hạ của Hoàng đế hét lớn một tiếng rồi vọt tới chỗ Ngụy Nam Tâm.
Lúc đầu Ngụy Nam Tâm còn né tránh, nhưng sau rồi lại phát hiện né tránh chỉ để những người kia càng lúc càng đánh ông ta bị thương nặng hơn mà thôi. Binh khí trong tay bọn họ rõ ràng đều là pháp khí, có thể tạo thành thương tổn đối với thân thể của ông ta.
Dù ông ta có lợi hại đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là Kết Anh chứ chưa Hoá Thần, cũng càng chưa tới được giai đoạn Phản Hư vứt bỏ nhục thể như trong truyền thuyết kia.
Nếu như đến cả mạng cũng không còn thì ông ta còn tu tiên gì nữa? Nhưng ngược lại chuyện gì ông ta cũng đều đã làm rồi, không kém gì lần này. Coi như hôm nay ông ta có chết thì cũng phải kéo Hoàng đế chết theo với mình.
Ngụy Nam Tâm hét lớn một tiếng, uy thế của tu sĩ Nguyên Anh phơi bày ra hết, hai tay kết trận thì đã có hàng ngàn, hàng vạn kỵ binh giáp sắt liên tiếp nhau chảy máu mũi miệng, rơi từ trên ngựa xuống đất rồi tắt thở chết.
“Ngươi dám tàn sát người thường?!” Hoàng đế vừa giận vừa sợ mà lui về sau hai bước.
“Người thường thì sao? Bọn chúng chỉ là giun dế, bọn chúng đáng chết!” Ngụy Nam Tâm cười gằn rồi bước ra từ trong vô số thi hài của kỵ binh giáp sắt, từng bước tiến tới chỗ của Hoàng đế.
“Dừng tay! Ngụy Nam Tâm, tên loạn thần tặc tử ngươi chớ đụng đến bệ hạ của ta!” Từ không trung truyền đến một tiếng hét lớn bao hàm linh lực, ngay lập tức chấn động đến mức miệng mũi của Ngụy Nam Tâm đều chảy máu.
Chung Nhân Nghĩa điều khiển phi kiếm đang bay giữa không trung đáp xuống đất thật nhanh. Ông ta nhảy xuống, đưa tay bắt lấy thanh kiếm rồi huy kiếm bắn thẳng đến Nguỵ Nam Tâm ở bên kia.
Nguỵ Nam Tâm có thể qua loa đánh bại được La Thần, cũng có thể hai tay kết trận giết chết được thiên quân vạn mã. Thế nhưng đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh cao hơn ông ta một bậc thì ông ta lại trở thành một đòn cũng không đỡ nỗi.
“Chung Nhân Nghĩa, ngươi...” Ngụy Nam Tâm muốn mắng Chung Nhân Nghĩa là đồ vong ân phụ nghĩa nhưng Chung Nhân Nghĩa đã phất tay áo lên, bỗng có một luồng sức mạnh bóp yết hầu của Ngụy Nam Tâm lại khiến ông ta chẳng thốt được lời nào.
“Bệ hạ, xin hỏi người định xử lý tên nghịch tặc này như thế nào?” Chung Nhân Nghĩa quay đầu lại nói với Hoàng đế.
Hoàng đế lại một lần nữa bước ra từ cõi chết, vừa mừng vừa sợ vội nói: “Thì ra Chung đạo trưởng đã đến.” Rồi lại khen ngợi Chung Nhân Nghĩa: “Thật không hổ là Nhân Nghĩa kiếm! Là lương tâm của giới tu hành!”
Chung Nhân Nghĩa cười nhạt: “Bệ hạ quá khen rồi.” Nói xong lại tung một Khổn Tiên Tác từ trong tay ra trói chặt lấy Ngụy Nam Tâm lại, trông như một cái bánh chưng vậy, ông ta nói: “Giao cho bệ hạ đấy.”
Hoàng đế vẫn còn chút do dự.
Chung Nhân Nghĩa nói: “Bệ hạ yên tâm đi, Nguyên Anh của gã ta chẳng mấy chốc nữa sẽ tiêu tán đi, bây giờ là lúc gã yếu ớt nhất.”
“Được rồi. Phương trượng, Nguỵ Nam Tâm là đồ đệ của ngươi, ngươi muốn xử lý gã ta như thế nào?” Hoàng đế quay đầu lại nói với phương trượng của Hoàng Vận Tự.
Phương trượng tiến lên một bước, niệm a di đà phật một tiếng rồi thở dài bảo: “Oan oan tương báo biết đến khi nào? Bệ hạ, Nam Tâm đã phạm sai lầm lớn rồi, chi bằng để gã ta xuất gia, thoát khỏi phàm trần tục thế, sau này sẽ lại lần nữa làm người.”
Vinh Tuệ Khanh ở trên không nghe phương trượng nói thế thì giận sôi máu. Cô bỏ ra nhiều công sức như thế không phải chỉ để Ngụy Nam Tâm xuất gia làm hòa thượng ung dung tự tại cả một đời!
Hoàng đế hơi bất mãn: “Tên này nghiệp chướng nặng nề, dù có xuất gia sợ Phật tổ cũng không chịu nhận.”
“A di đà phật! Bệ hạ, chẳng phải có tám từ bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật sao? Để lão nạp phế bỏ tu vi của gã ta rồi quy y xuất gia cũng là hợp lẽ.” Phương trượng đưa hai tay làm thành chữ thập mà nói.
Hoàng đế suy nghĩ một lát: “Gã ta giết nhiều tướng sĩ của ta như thế mà ta lại dễ dàng bỏ qua cho như vậy, thế thì ta chẳng biết phải nói sao với các tướng sĩ này...”
“Bệ hạ lòng dạ từ bi, là phúc của Đại Sở ta, Hoàng Vận Tự ta nhất định sẽ bảo hộ bệ hạ nghìn thu muôn đời!”
Mắt thấy Hoàng đế vẫn đang do dự thì Vinh Tuệ Khanh không chịu nổi, thật sự lo rằng trăm tính ngàn tính của mình sẽ thành công dã tràng nên điều khiển phi thuyền đang ở giữa không trung xông thẳng xuống phía dưới hét lên: “Không được! Ta không đồng ý!”
“Ngươi là ai? Liên quan gì tới ngươi?” Sắc mặt của phương trượng Hoàng Vận Tự trở nên khó coi.
Vinh Tuệ Khanh đứng trước mặt phương trượng rồi chỉ vào cái đầu trọc của gã mà cả giận nói: “Đồ con lừa trọc, đừng có ăn nói linh tinh! Cái gì mà lòng dạ từ bi? Hoàng Vận Tự các ngươi cũng là đệ tử Phật tông, thế mà lại che chở cho một tên thấp hèn làm nhiều việc ác, giết người hàng loạt, ác độc gian trá như thế mà không sợ Phật tổ trách tội sao?”
Phương trượng ngang nhiên nói: “Toàn bộ đại sư của Phật tông ta trước đây đều giết người vô số, sau này đã hoàn toàn tỉnh ngộ và ra sức làm trọn phép Phật. Mấy năm trước Thiên Phủ gặp lũ, gã ta đã phát đại tâm nguyện, làm nhiều việc thiện, cứu sống vô số mạng người. Ngươi nói xem, người như thế chúng ta có nên cho gã một cơ hội không?” Nói xong lại chỉ vào Nguỵ Nam Tâm đang bị Khổn Tiên Tác trói chặt rồi bảo: “Gã có tư chất xuất sắc, thông minh giỏi lý, Phật tổ cũng từng nói, nếu gã có thể tránh khỏi một kiếp nạn trong số mệnh thì sẽ khiến cho Phật tông ta rực rỡ muôn đời về sau!”
Vinh Tuệ Khanh cười lạnh nói: “Thế nếu lão ta không tránh khỏi được một kiếp nạn này thì sao? Chẳng lẽ Phật tông các người sẽ lập tức bị diệt sạch?!”
“Nha đầu thối! Đừng có nói bậy mà coi nhẹ Phật tông ta!”
“Mở miệng trắng trợn nói dối thì xuống địa ngục sẽ bị rút lưỡi!”
Đệ tử Hoàng Vận Tự mồm năm miệng mười xúm vào nhau chỉ trích Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh một bên cùng đấu võ mồm với phương trượng Hoàng Vận Tự, một bên thì liếc nhanh qua trong đám người xem thì lại chẳng thấy bóng dáng La Thần đâu cả.
Cô có thể cảm nhận được khí tức của La Thần lúc liền lúc đứt, hình như là đang bị thương.
“Bệ hạ người xem, vừa rồi con lừa trọc này còn làm người dao động, bảo rằng phế bỏ tu vi của lão ta thì có thể đảm bảo được ngôi vị Hoàng đế của người sẽ trường tồn mãi mãi. Nhưng nguyên nhân thật là vì Ngụy Nam Tâm vẫn còn tác dụng rất lớn đối với Phật tông bọn họ. Bảo vệ ông ta thật ra chính là bảo vệ Phật tông bọn họ tồn tại mãi mãi!” Vinh Tuệ Khanh nhìn ra do dự của Hoàng đế nên lập tức châm thêm lửa vào. Ngày hôm nay Ngụy Nam Tâm nhất định phải chết, ai cũng không thể ngăn cản được! Nếu có người nào muốn xen vào thì thần cản giết thần, Phật chặn giết Phật!
Trong lòng Hoàng đế có chút không vui. Tự miếu Hoàng gia của ông ta thế mà lại nghĩ tất cả biện pháp để bảo vệ một tên tội nhân. Nghĩ một lát thì Hoàng đế cũng đã động sát cơ với Hoàng Vận Tự.
“Chung Quán chủ, ngài vừa rồi vì việc nước mà quên tình nhà, nhưng Hoàng Vận Tự đã dồn sức phá huỷ đài...” Vinh Tuệ Khanh vừa cười vừa nhắc nhở với Chung Nhân Nghĩa.
Tuy sắc mặt Chung Nhân Nghĩa không đổi nhưng trong lòng đã cân nhắc. Nếu lần này mà thả Nguỵ Nam Tâm đi thì như thả hổ về rừng. Ông ta đã trở mặt thì gã ta chắc chắn phải chết mới được...
“Đi!” Chung Nhân Nghĩa khẽ quát một tiếng thì bỗng có một phi kiếm nhỏ màu đen xuất hiện ở vùng đan điền của ông ta rồi nhẹ nhàng không tiếng động gì mà bắn tới ngực của Ngụy Nam Tâm.
Vinh Tuệ Khanh cũng cùng lúc quay đầu lại cười lạnh với phương trượng của Hoàng Vận Tự mà nói: “Bỏ xuống đồ đao là có thể lập địa thành Phật à? Ông ta đã bỏ xuống đồ đao, thế những người trước kia ông ta nhấc lên đồ đao giết chết chẳng lẽ đều là đá kê chân để ông ta thành Phật thành Tổ sao? Ta là vì cha, vì mẹ, vì người thân của ta, cũng là vì ngàn vạn người dân mà ông ta đã tàn sát trước khi bỏ đồ đao xuống mà khiêu chiến! Đây là nhân quả của ông ta, là tội nghiệt của ông ta! Ở trước mạng hàng ngàn người vô tội thì ai cũng không thể bảo vệ được ông ta! Ai bảo vệ ông ta thì người đó chính là kẻ thù của ta!”