Bổ Thiên Ký

Chương 25 : Vô tình gặp được

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Đóa Ảnh mỉm cười, lảng tránh sự thăm dò của Vinh Tuệ Khanh, chỉ nói: “Lão tổ Đóa gia chúng ta cũng là phụ nữ, mà nữ giới thì ai chẳng chú trọng nhất chính là ngoại hình. Ta nói muội nghe, lúc ta còn nhỏ gặp lão tố một lần, nhìn bà còn trẻ hơn cả tổ cô cô nữa đó!” Không đề cập đến câu hỏi vừa rồi của Vinh Tuệ Khanh.



“Thật như vậy sao?” Vinh Tuệ Khanh sợ rằng mình sẽ dấy3lên sự nghi ngờ của Đóa Ảnh, chỉ đành hít vào ngụm khí lạnh, bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tư: “Người tu chân đều không già đi sao?”



Đóa Ảnh nghĩ một chút: “Không phải người nào cũng vậy. Nữ tu phần lớn đều chú trọng ngoại hình hơn, còn nam tu thì không quan trọng mấy, có người để tâm có người lại không. Nhưng nói đi nói lại, đối với người tu chân mà nói, thân thể này chẳng qua cũng chỉ1là một lớp vỏ bọc bên ngoài, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.” Vinh Tuệ Khanh nhìn Đóa Ảnh cười nói: “May mà muội không tu chân, bằng không thật sự khó chỉnh”



Đóa Ảnh cười cười nói theo: “May mà ta không tu chân, bằng không thật sự khó chỉnh.” Thanh điệu và giọng nói đã gần giống với Vinh Tuệ Khanh.



Vinh Tuệ Khanh giật mình, hỏi: “Vì sao tiểu thư không thể tu chân chứ? Chẳng lẽ tiểu thư cũng không có3linh căn?”



Đóa Ảnh nghẹn lời, không tiếp tục bắt chước giọng điệu của Vinh Tuệ Khanh nữa mà nhìn trái phải nói: “Hôm trước nghe muội nói muốn đi ra ngoài chơi, có muốn đi điền trang với ta không?”



Trong lòng Vinh Tuệ Khanh muốn đi. “Tốt quá! Chúng ta rủ Lâm cô nương đi chung nha!” Vinh Tuệ Khanh rất vui vẻ, không chờ Đóa Ảnh nói tự bản thân đã chạy đến cửa phòng rồi lớn tiếng gọi với sang phòng đối diện: “Lâm cô nương, đại tiểu thư Đóa Ảnh muốn dẫn chúng ta đi dạo!” Đóa Ảnh không vui nhưng không thể tức giận với Vinh Tuệ Khanh, sắc mặt phía sau Vinh Tuệ Khanh nhất thời lạnh đi.



Mấy ngày nay Lâm Phiêu Tuyết liên tục trốn trong phòng không ra ngoài. Nghe giọng nói của Vinh Tuệ Khanh, Lâm Phiêu Tuyết mỉm cười, nhanh chóng chạy đến cửa phòng, trả lời: “Cảm ơn đại tiểu thư!” Rồi bước đến cửa phòng Vinh Tuệ Khanh.



Vinh Tuệ9Khanh và Lâm Phiêu Tuyết nắm tay nhau đi tới.



Sắc mặt Đóa Ảnh đã khôi phục bình thường, thấy dáng vẻ thân thiết của Vinh Tuệ Khanh và Lâm Phiêu Tuyết, Đóa Ảnh chỉ mỉm cười: “Vậy chúng ta cùng đi nhé!”




Đột nhiên Vinh Tuệ Khanh nhớ đến thảm cỏ trong viện bị người giẫm lên Cửu Cung Bát Quái Đồ... Ngoài mắt trận còn có trận pháp. Vậy mắt trận này chắc chắn có điểm đặc biệt!



Vinh Tuệ Khanh càng nghĩ càng kích động, trên gương mặt lại ngu ngơ khờ khạo, căn bản đối với đường đi của sơn trang Đóa Linh không hề hứng thú, chỉ muốn đi về.



Quẹo qua một hành lang, đột nhiên Lâm Phiêu Tuyết “a” lên một tiếng, kéo cánh tay của Vinh Tuệ Khanh chỉ vào một căn nhà tranh cách đó không xa, thấp giọng nói: “Căn nhà tranh này rất kỳ lạ, chưa gặp qua bao giờ.”



Đóa Ảnh cười cười. Căn nhà tranh này luôn ở đây chỉ là Lâm Phiêu Tuyết trước giờ không nhớ mà thôi. Mỗi lần thấy căn nhà tranh này, Lâm Phiêu Tuyết đều nói như vậy, Đóa Ảnh nghe tới thuộc luôn rồi.



Vinh Tuệ Khanh nheo mắt, nhìn căn nhà tranh một chút cũng hiểu được có hơi kỳ lạ.



“Đại tiểu thư, chúng ta qua xem một chút nha?” Lâm Phiêu Tuyết dò hỏi.



Đóa Ảnh lắc đầu: “Căn nhà tranh mà thôi, có gì đâu mà xem? Cũng chả có ai ở đó, chúng ta đi thôi.” Giống như muốn phản bác lại lời của Đóa Ảnh, bên trong nhà tranh đột nhiên “cạch” một tiếng, tiếng mở cửa vang lên.



Một chàng trai áo xám từ bên trong đi ra, nhìn bọn họ bên này, khẽ vuốt cằm đẩy hàm ý.