Bổ Thiên Ký

Chương 32 : Đóa linh cướp đoạt linh căn

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết trông thấy vậy liền cùng nhau bổ nhào về phía đó, mỗi người một bên đỡ Vinh Tuệ Khanh dậy rồi phẫn nộ nói với Đóa Linh phu nhân trên bậc thềm: “Đồ yêu bà3quỷ quái này, rốt cuộc bà muốn làm gì?!”



Đóa Linh phu nhân cười vang một tiếng, dù âm thanh như tiếng chuông ngân nhưng lọt vào tai lại vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.



“Làm cái gì ư?!1Đương nhiên là tiến hành nghi thức nhập từ cho hai cháu nội của ta rồi! Các ngươi có linh căn tốt thì để làm gì chứ, còn không phải là làm đồ cưới cho người ta sao?!” Điệu cười yêu ma3của Đóa Linh phu nhân chuyển thành cười một cách cuồng ngạo như phát điện. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đưa mắt nhìn nhau, trên gương mặt đầy sự sợ hãi.



Lão yêu bà này đang nói cái gì vậy?!



Trong lúc3nói chuyện thì đóa Bích Ngọc Liên Hoa nho nhỏ kia đã bay lên trên cao cách đỉnh đầu Vinh Tuệ Khanh ba thước, dừng tại đó yên lặng một hồi rồi phát ra ánh sáng xanh che phủ khắp thân thể9Vinh Tuệ Khanh.



Tay áo của Đóa Linh phu nhân phất phơ, hai tay khua về phía trước một cái.



Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết bị một trận công kích có sức mạnh lớn tấn công khiến cho hai người tách nhau ra. Một người văng về bên trái, người kia bắn sang bên phải, cùng ngã nhào xuống góc tường, toàn bộ thân thể như bị trói lại, dù cố gắng đến mấy cũng không thể động đậy được. Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy như thể có một con dao nhọn đang xâm nhập vào trong đại não và xương tủy của mình, không chỉ muốn cắt bỏ toàn bộ đại não của cô mà còn muốn khoét tất cả ý thức và cảm quan đang có. Nỗi đau đớn khi bị gãy xương vừa rồi so với nỗi đau thấu triệt tim gan của hiện tại thì thực sự không thể nào bì kịp.



Gương mặt của Vinh Tuệ Khanh lúc tím lúc trắng xanh, hai bàn tay ôm lấy đầu khổ sợ vật lộn dưới ánh sáng của đóa Bích Ngọc Liên Hoa. Cô đau đến mức không thể kêu nổi một tiếng nào nữa, khí lực toàn cơ thể dường như đều bị ánh sáng của đóa Bích Ngọc Liên Hoa đó rút đi hết.




mà bị ta cướp đoạt mất linh căn thì đều hồn bay phách lạc nên các ngươi đừng mơ tưởng đến chuyện có thể đầu thai!”



Sự ác độc như thế còn khủng khiếp hơn cả thịt nát xương tan. Vinh Tuệ Khanh mở to đôi mắt, chăm chú nhìn Đóa Linh phu nhân đang cười cuồng ngạo, cô chịu đựng sự đau đớn trên đỉnh đầu, đột nhiên hỏi: “Oan có đầu, nợ có chủ. Chúng ta rốt cuộc có thù hận gì với bà mà bà lại dùng thủ đoạn ác độc như vậy để đối phó với chúng ta? Lẽ nào chúng ta giết cha, cướp mẹ của bà?” Tiếng cười của Đóa Linh phu nhân ngưng lại, thẹn quá hóa giận mắng nhiếc: “Cái miệng bẩn thỉu của ngươi đang nói nhảm gì vậy hả? Thù gì? Hận gì? Điều ta muốn chính là cướp đoạt linh căn của ngươi, ngươi có thể làm gì được?! Muốn công bằng thì người đi tìm ông trời mà hỏi: Dựa vào đầu mà loại tiền nhân như các ngươi lại có linh căn bẩm sinh chứ?! Mấy đời anh tài của Đóa gia chúng ta, biết bao nhiêu tiền bối tài hoa từng người đều thất bại khi lên Trúc Cơ. Ngươi nói xem chúng ta phải đi đâu mà tìm công bằng đây?!”



Vinh Tuệ Khanh nghe xong thì vô cùng kinh ngạc liền phản bác lại nói: “Đã không có linh căn thì cần gì phải tu chân. Trong thiên hạ có biết bao nhiêu người không có linh căn, lẽ nào họ đều có thể giống như các người,



mình không có thì đi cướp đoạt của người khác? Như vậy thì tất cả người trong thiên hạ đều như quỷ la sát dưới Địa Ngục mà thôi!”



Hai mắt của La Thần đột nhiên mở lớn, chăm chăm nhìn Vinh Tuệ Khanh.



Vinh Tuệ Khanh cũng biết mình sắp chết tới nơi nên dứt khoát nói một cách vui vẻ: “Hơn nữa, các ngươi làm điều ngang ngược thì ông trời nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Bao nhiêu anh tài của các ngươi đều chết khi tu vi đạt tới Trúc Cơ, chắc chắn là ông trời đang trừng phạt Đóa gia các ngươi. Bà làm sai mà không biết sửa, đã vậy vẫn còn tiếp tục ở đây làm sai, lẽ nào bà thật sự muốn toàn bộ trên dưới Đóa gia đều diệt vong hay sao?!”