Bổ Thiên Ký

Chương 34 : Vết nứt của trời (hạ)

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Đóa Linh Phu Nhân còn chưa nói hết vế sau thì chùm ánh sáng lam tím trên đỉnh đầu của Vinh Tuệ Khanh đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, rồi hợp thành một chùm ánh sáng lớn công kích thẳng lên trên.



Chùm sáng xuyên qua đóa Bích Ngọc Liên Hoa lơ lửng cách đỉnh đầu cô ba thước, bắn thẳng lên biển Bích Ngọc Liên Hoa ở tít trên cao.



Khoảng trời bao trùm sơn trang Đóa Linh lập tức đen thành một mảng hệt như cái3đáy nồi úp ngược, khiến mọi thứ bên trong trông chẳng khác gì con ong cái kiến chen chúc chật cứng.



Một biển Bích Ngọc Liên Hoa lơ lửng trên không trung cũng chẳng thể áp chế nổi chùm ánh sáng lam tím tươi đẹp đó, trong thoáng chốc đã bị nó đâm từ dưới lên tạo thành một lỗ hổng. Sau khi phá bỏ đám Bích Ngọc Liên Hoa vây kín thành tầng mây, chùm sáng càng lao vun vút bên trong khoảng trời bao ta1vô tận kia.



Lên trên, tiếp tục hướng lên trên!



Như thể ở đó có thứ gì đang cổ vũ nó, đang chờ đợi nó vậy!



Như thể nơi xa xăm ngoài kia mới là ngôi nhà thực sự của nó!



Từng vệt sáng li ti ẩn sâu trong chùm ánh sáng lam tím đều đang gào thét bốn chữ: “Ta muốn về nhà!” Dù khoảng trời phía trên u ám đen tối bao nhiêu, chùm ánh sáng lam tím kia vẫn bất khuất xông lên không hề chùn bước.3Nó xuyên thủng tầng không, để lại trên lưới trời lồng lộng một vết nứt dài cắt ngang.



Một vết nứt màu lam tím của trời...



Tất cả mọi người trong tiểu viện trừ Vinh Tuệ Khanh đang nhắm mắt không nói gì ra thì đều mắt chữ 0 mồm chữ A ngước mắt lên nhìn bầu trời. Sau khi chứng kiến màn trời vững chắc kia bị chùm ánh sáng lam tím cắt phá tạo thành một vết nứt thì chấn động không nói lên lời.



Đóa Linh3phu nhân là người kinh ngạc hơn bất cứ ai.



Năm mươi năm nay bà ta cướp đoạt linh căn của người khác nhưng chưa hề gặp phải tình huống này bao giờ.
Đóa Linh phụ phân nhảy lên không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn vết nứt trên bầu trời đang dần dần khép lại, cô nương áo xanh mang theo đóa Bích Ngọc Liên Hoa cũng dần biến mất trước mắt bà ta.



Đóa Linh phu nhân vô cùng đau đớn nhìn vết nứt trên bầu trời kia đã hoàn toàn biến mất trước mắt, không khỏi phát ra tiếng gầm rú như dã thú, sau đó điên cuồng xông thẳng lên trời.



Không có đóa Bích Ngọc Liên Hoa nhỏ đó thì đám Bích Ngọc Liên Hoa chi chít trên màn trời kia không thể hợp nhất được nữa mà dần dần từng cái chồng chất lên nhau rồi tiêu tan, cuối cùng chỉ còn lại bốn đóa Bích Ngọc Liên Hoa trên tầng không của tiểu viện.



Vinh Tuệ Khanh trừng lớn mắt nhìn một màn kỳ dị này, đột nhiên hiểu ra: Pháp ngoại hóa thân! Một biển Bích Ngọc Liên Hoa kia thì ra chính là do bốn đóa Bích Ngọc Liên Hoa trong tiểu viện pháp ngoại hóa thân mà thành!



Nhưng không qua bao lâu, bốn đóa Bích Ngọc Liên Hoa trong tiểu viện kia cũng bắt đầu biến đổi, dần dần biến mất trong hư không.



Tất cả các hóa Bích Ngọc Liên Hoa bao trùm mảnh trời trên sơn trang Đóa Linh đều biến mất sạch sẽ.



Thì ra đóa Bích Ngọc Liên Hoa nhỏ bị cô nương áo xanh kia cướp đi mới là chân thân, đến bốn đóa Bích Ngọc Liên Hoa trấn giữ trong tiểu viện kia cũng đều chỉ là nhân bản...



Vinh Tuệ Khanh nhớ đến cô nương áo xanh mà mình vừa nhìn thấy kia, cũng không biết nàng là bạn hay là địch nữa, nhất thời tâm trí nhiễu loạn.



Sau khi Bích Ngọc Liên Hoa biến mất, trong tầng không của sơn trang Đóa Linh lần đầu tiên màn trời xanh biếc xuất hiện, bầu trời xa xôi kia như chưa bao giờ trong xanh đến thế.



Nhưng bầu trời trong xanh như vậy cũng không kéo dài bao lâu thì các luồng khí đen kịt mang theo vô số tiếng kêu khóc đè nén, từ mặt đất của sơn trang Đóa Linh dần dần bay lên sau đó uốn lượn quanh quẩn trên bầu trời cao ngất.