Bổ Thiên Ký

Chương 36 : Cái giá phải trả

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vinh Tuệ Khanh vội vàng túm lấy Tiểu Hoa từ trong tay của La Thần, nhanh miệng nói: “Tiểu Hoa là



sóc, không phải chuột...”



Tiểu Hoa cúc đầu vào lòng bàn tay3của Vinh Tuệ Khanh, vểnh mông quay lưng về phía La Thần. Trong cơ thể nho nhỏ mập mạp của nó run lẩy bẩy cũng đủ biết phải chịu hoảng sợ1ra sao.



La Thần phủi phủi quần áo, quay lưng đi. Y nhìn về phía sơn trang Đóa Linh nằm trong biển lửa bốc cháy dữ dội, thản nhiên hỏi: “Có đi3nữa hay không?” “Tất nhiên phải đi.” Vinh Tuệ Khanh nhìn về hướng Đông: “Chúng ta phải đi phủ thành Vĩnh Chương.” Lâm Phiêu Tuyết cười nói: “Ta và Vi đại3ca lớn lên trong phủ thành. Lần này nhất định phải làm một chủ nhà tận tâm, mời Tuệ Khanh muội muội cùng La đại thúc đến nhà chúng ta ở9vài ngày.”



La Thần ho khan một tiếng, dường như không thích nghe xưng hô “La đại thúc” này chút nào. Y cau mày nói: “Vậy thì đi thôi.” Nói xong, liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái: “Nhóc chờ chút.” Dứt lời y bèn đi sâu vào trong rừng cây đối diện với sơn trang. Không bao lâu sau, La Thần đi ra khỏi rừng cây, trong tay cầm theo mấy cành liễu mềm dẻo. Y chống chân nửa ngồi, nửa quỳ trước mặt Vinh Tuệ Khanh, không giải thích câu nào đã kéo lấy chiếc chân bị gãy của Vinh Tuệ Khanh lại rồi dùng tay tìm kiếm chỗ xương đã gãy. Sau đó y dùng mấy cành liễu cố định lại, tiếp đến cầm mảnh vải dài chẳng biết lấy từ đầu ra, buộc lên.



Vinh Tuệ Khanh đau tới mức ứa nước mắt, nhưng biết vì tốt cho mình nên chỉ có thể gắng sức cố nhịn.



“Đi thôi, ta cũng nhóc.” Sau khi La Thần đã cố định xong chiếc chân gãy của Vinh Tuệ Khanh thì y ngồi xuống đưa lưng về phía cô, nói thêm: “Đừng có để con chuột kia ở trên lưng ta.”



Vinh Tuệ Khanh cắn môi, nhìn Tiểu Hoa ở trong lồng ngực mình rồi lại nhìn tấm lưng rộng rãi vững chắc của La Thân, trong phút chốc do dự không biết làm sao.



Lâm Phiêu Tuyết thấy thế, vội vàng vươn tay ra: “Đưa con sóc cho ta đi, ta giúp muội ôm, nhất định sẽ không vứt nó đi đâu.” Vi Thế Nguyên cũng nhìn ra được con sóc kia không phải là loại động vật bình thường, cảm giác như nó có nhân tính vậy. Vinh Tuệ Khanh nâng niu Tiểu Hoa trên tay rồi thật cẩn thận đưa nó cho Lâm Phiêu Tuyết, xấu hổ mà nói: “Vậy làm phiền tỷ nhé.”



Cuối cùng bốn người lại bắt đầu cuộc hành trình đi về hướng phủ thành Vinh Chương.



Ngọn lửa lớn thiêu đốt sơn trang Đóa Linh như có mắt, nó chỉ đốt bằng sạch sơn trang Đóa Linh trong khi rừng cây bên ngoài sơn trang lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Người hàng xóm lại càng khó chịu: “Đều chết cả rồi... Đã chết nửa năm rồi... Hàng xóm láng giềng chúng tôi quyên chút tiền bạc mời hòa thượng tới cúng bái, siêu độ...”



Ngọn lửa lớn đến vậy nhưng chỉ đốt cháy hai gia đình của Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết. Trong khi đó hàng xóm xung quanh không mất mát chút nào.



Đây là thủ đoạn của Đóa Linh phu nhân sao? Khuôn mặt Vị Thế Nguyên tái mét đi tới bên cạnh Lâm Phiêu Tuyết, vươn tay giữ lấy bờ vai của nàng, thấp giọng nói: “Phiêu Tuyết, sau này muội đi cùng ta đi.” Lâm Phiêu Tuyết lập tức hiểu ra, trong phút chốc cảm thấy như trời rung đất chuyển. Nơi cuống họng bỗng trào lên vị ngọt ngọt tanh tanh, Lâm Phiêu Tuyết “ke” một tiếng, phun ra ngụm máu bầm. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết mượn chút bạc đi tới cửa hàng gần đó mua chút nên hương và vàng mã. Bọn họ đặt những thứ ấy trên mảnh đất trống nơi căn nhà mình đã bị thiêu trụi chỉ còn một đống đổ nát, cả hai quỳ ở đó, quyết định trông giữ linh hồn người thân một đêm. Nét mặt La Thần không chút thay đổi. Y vẫn đứng đó, trên lưng cũng theo Vinh Tuệ Khanh, một lúc lâu cũng không nói gì.



Vinh Tuệ Khanh nằm ở trên lưng La Thần nhìn một hồi, cảm thấy trong lòng nhức nhối. Cô nói khẽ với La Thân: “Thần thúc, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”



Đứa nhỏ tám, chín tuổi, dù tính tình có chín chắn đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ. La Thần không để ý tới cô.



Vinh Tuệ Khanh giãy giụa đòi xuống khỏi lưng La Thần, muốn đi khuyên giải Vị Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết.



Hành động của Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đã khiến người trên thành trấn chú ý tới. Người vây xung quanh càng ngày càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ. Rất nhiều người nhận ra Vị Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết. Họ cho rằng hai người đã tu đạo thành công nên xuống núi về thăm người thân, thở dài nói: “Nhà có một người thành tiên thì những người khác phải mất cả mạng. Thế mới thấy, được làm tiên cũng không phải chuyện dễ dàng...”



Vinh Tuệ Khanh nghe xong chỉ cảm thấy vệt đen chảy đầy đầu nhưng cũng rất khó để phản bác lại lời nói của người đó.



Sắc trời dần dần tối đen, Vinh Tuệ Khanh cọ cọ vào người La Thần, đang muốn nói chuyện thì một giọng nói kinh ngạc vui mừng truyền tới: “Tuệ Khanh? Tuệ Khanh?... Là muội sao? Thật sự là muội sao?” Đúng là giọng nói của Đại Ngưu.