Bổ Thiên Ký

Chương 383 : Ngoại truyện 9 trả nợ (kết cục)

Ngày đăng: 16:21 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sao không thấy mặt trời đâu?”

Rất nhiều người ở dưới Trung Đại Lục từ trong nhà chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Tất cả bọn họ đều nhìn thấy giữa bầu trời u ám bất chợt xuất hiện lốc xoáy xoay tròn với tốc độ chóng mặt, thật sự giống một vòi rồng ngang tàng bất khuất.

Vô số tầng mây tích điện bị vòi rồng cuốn lấy khiến chúng nổ ầm từng tiếng vang vọng đất trời.

Những người ở phía xa nhìn thấy phía trong vòng xoáy vòi rồng bất chợt trở nên đỏ rực, dần dần trong suốt lấp lánh. Bên trong vòng xoáy đỏ rực trong suốt truyền đến vài tiếng chim phượng ngâm dài ngân vang, xen lẫn tiếng rồng gầm uy lực.

Mà những người ở gần tháp Thông3Thiên tận mắt nhìn thấy một con Hỏa Phượng toàn thân rực lửa từ vòng xoáy vòi rồng mang theo vô số tảng mây sấm sét dần dần hạ xuống.

Những tu sĩ có tu vi tương đối cao thâm còn có thể cảm nhận được một luồng nguyên khí đất trời tối cao từ vòi rồng tỏa ra, so với Đế Lưu Tương quý giá mấy trăm năm xuất hiện một lần còn có hiệu quả cho tu vi hơn.

Những tu sĩ cao cấp ở thần điện Quang Minh ngoài nhìn thấy Hỏa Phượng đang bay múa vòng quanh ra, còn thấy một chiếc bè nổi sừng sững đứng yên giữa luồng nguyên khí đất trời nồng đậm. Phía trên bè nổi có một chàng trai mặc y phục trắng phiêu bồng tựa0như thần tiên. Phía sau chàng trai ấy còn có bóng rồng xen bóng phượng khổng lồ vĩ đại.

Cả hai ảo ảnh rồng phượng đều đang che chở cho bè nổi và chàng trai bên trên ấy. Trong nháy mắt họ biến mất nơi vòi rồng cuốn theo mây điện và chui thẳng vào bên trong tháp Thông Thiên.

Sau khi bóng dáng họ tan biến, từng tầng mây âm u giăng kín bầu trời cũng dần tản ra để lộ ánh nắng rạng rỡ lấp ló đằng sau.

Ánh mặt trời chói chang một lần nữa chiếu sáng toàn bộ Trung Đại Lục.

Tất thảy lại khôi phục quang cảnh lúc ban đầu.

Nhưng tất cả mọi người, kể cả người trần mắt thịt không có tu vi đều cảm nhận được nhiều thứ đã thay5đổi rồi.

Ngày hôm đó, tất cả tu sĩ trên Trung Đại Lục đều bị cảnh tượng mang theo thần ý kia gây chấn động sâu sắc, mỗi người đều có cảm ngộ riêng, vì thế tu vi của họ đều đột phá lên tầng cao mới.

Chính điều này khiến cho vị thế thánh địa tu hành của Trung Đại Lục tại Ngũ Châu Đại Lục càng thêm vững chắc, chuyện này là về sau, giờ không nhắc đến nữa.

Tại tầng cao nhất của tháp Thông Thiên, bên trong đại sảnh nơi đặt điện thờ trên đỉnh tháp dành cho Thánh nữ đột nhiên phát ra hào quang rực rỡ.

Những tu sĩ cao cấp canh giữ điện thờ Thánh nữ đều bị hào quang chiếu sáng ngất lịm đi, chỉ còn lại Thánh tử4sau khi nghe tin gắng chống đỡ luồng ánh sáng mạnh mẽ này vội vã chạy đến.

Sau khi hào quang tan biến, trong đại sảnh hiện ra bóng dáng ba người.

Một người là Tư An, Thánh tử biết. Hai người còn lại hắn không biết là ai.

Trong hai người đó có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, giữa trán có điểm một hoa văn nho nhỏ hình phượng lửa.

Còn người kia là một chàng trai cao lớn oai phong, trên trán hắn cũng có một hoa văn rồng bay.

Hai người họ chia nhau đứng bên cạnh Tư An, giống như Tả Hữu Hộ Pháp.

Mà dáng vẻ Tư An bấy giờ dường như có cái gì đó không giống lúc hắn rời khỏi Trung Đại Lục để đi Thiên Ngoại Thiên.

Thánh tử quan9sát Tư An thật cẩn thận rồi mới ôm quyền chào: “Tư đại nhân, rốt cuộc ngài đã từ Thiên Ngoại Thiên trở về rồi!”

Nói đến tu vi, ở thời điểm hiện tại Tư An đã trở thành cao thủ đệ nhất Ngũ Châu Đại Lục, ngay cả Bán Thần như Hỏa Phượng lẫn Long tộc đều không thể coi thường hắn.

Tư An khẽ nhấc tay: “Miễn lễ. Thánh nữ đang ở đâu? Ta đã đưa Long Thần Thính Phong và Phượng Tam Thập Nương của Phượng tộc từ Thiên Ngoại Thiên đến đây. Cả hai người đều có thể giúp Thánh nữ giải trừ phong ấn!”

“Sao? Là thật sao?” Thánh tử mừng rỡ. Bọn họ ở thần điện Quang Minh đợi chờ một vạn năm, cuối cùng cũng đến ngày này rồi!

Long Thần sau lưng Tư An chậm rãi bước lên, từng bước từng bước đi sâu vào bên trong điện thờ, nơi Thánh nữ đang chìm trong giấc ngủ say bao năm qua.

Thánh nữ được bảo vệ trong chiếc lồng son bằng thủy tinh, trông nàng vẫn xinh đẹp sống động như xưa.

Đây là lần đầu tiên Long Thần được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ người con gái hắn yêu.

Hai người họ đã từng ngóng trông một vạn năm, cũng đã bận lòng suốt một vạn năm!

Hai vạn năm đằng đẵng trôi qua, cuối cùng chúng ta đã gặp được nhau!

Thế nhưng hình như mỗi lần gặp gỡ, trong hai người luôn có một người không hề hay biết cả hai đã từng gặp gỡ, vậy nên bọn họ hết lần này đến lần khác bỏ lỡ mất nhau.

“Lên!” Long Thần hét lớn một tiếng, hai tay chập lại sau đó biến hóa thành nhiều thế khác nhau. Ngay lập tức phóng ra vô số vầng sáng liên tiếp đánh phá lồng thủy tinh.

Lồng thủy tinh theo đó hé mở.

Cơ thể Thánh nữ lặng lẽ lơ lửng giữa không trung.

Nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhắm mắt bất động, cả người mặc một bộ áo váy trắng thuần khiết nhưng không thể so với làn da nõn nà của nàng. Đôi mày thanh mảnh tựa như lá liễu, hàng lông mi dày tựa cánh bướm mềm mại khẽ lay động không cần gió thổi.

Tuy nhiên trên đôi môi yêu kiều kia lại chẳng có chút huyết sắc nào, gần như trong suốt giống màu da của nàng.

Long Thần trông thấy vậy, từ khóe mắt hắn chầm chậm rơi xuống một giọt nước.

Cùng lúc đó, thần ý trên người Tư An lặng lẽ thoát ra, xuyên qua thân thể Long Thần Thính Phong rồi khẽ thổi giọt nước mắt vương trên gương mặt hắn về phía Thánh nữ.

Long Thần lẩm nhẩm liên tục niệm chú ngữ, hóa thành phù hình bao quanh Thánh nữ.

Mà luồng thần ý mang theo nước mắt Long Thần lúc này đã bay đến bên cơ thể Thánh nữ, sau đó chậm rãi thẩm thấu vào bên trong.

Lông mi của Thánh nữ chợt rung khẽ.

Giọt nước mắt của Long Thần ngay lập tức bay vào tiềm thức của Thánh nữ.

Còn thần ý bắt đầu quá trình chữa trị cơ thể và hồi phục tu vi cho nàng.

Một vạn năm trước nàng bị Long hậu cướp đoạt linh tức và huyết mạch. Một vạn năm sau, nếu không phải thần điện Quang Minh có thần Quang Minh che chở duy trì sự sống cho nàng, chỉ sợ nàng đã sớm tan biến và hòa cùng nguyên khí đất trời rồi.

Thần ý của Nữ Oa không một linh đan diệu dược nào có thể bì được.

Tu vi của Thánh nữ bị chững lại một vạn năm trong nháy mắt tăng lên nhanh chóng.

Giọt nước mắt của Long Thần sau khi rơi vào tiềm thức của Thánh nữ lập tức xoay tròn phản chiếu bốn phía tựa như gương soi.

Bên trong tấm gương kia, Thánh nữ đã chứng kiến tất thảy những chuyện đã xảy ra, kể cả chuyện Long hậu ngày trước đánh lén nàng, sau đó giả mạo nàng ra sao.

“Thì ra là thế. Ta đợi nhiều năm như vậy, ngờ đâu tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi!” Trên gương mặt Thánh nữ lẳng lặng ẩn hiện một ý cười.

Thức hải của Thánh nữ lúc này đang nổi phong ba bão tố. Ngay giữa trận sóng to gió lớn bỗng xuất hiện một bàn tay khổng lồ vô hình vươn tới bắt lấy giọt nước mắt đang xoay tròn trên không kia. Sau đó dùng lực siết chặt khiến giọt nước vỡ tan. Đợi khi thần ý lướt qua thiêu đốt giọt nước, ngay lập tức nó bốc hơi hoàn toàn không để lại dấu vết.

Tình ý trong lòng Thánh nữ dành cho Long Thần cũng bị bàn tay vô hình kia loại bỏ sạch sẽ không còn chút nào.

Nàng chầm chậm mở mắt ra, đôi con ngươi trong veo như thủy tinh không lẫn tạp chất.

Quản Khinh Sa quay người ngồi dậy, ánh mắt dõi theo mây trời bấy giờ chuyển hướng nhìn những người đang đứng trong đại sảnh.

Long Thần vui sướng, vươn hai tay ra: “Sa Sa, là ta. Ta đã đến rồi. Ta sẽ không nhận lầm nàng nữa!”

Thánh nữ lắc đầu khẽ cười: “Ngươi là ai? Ta không quen ngươi!”

Tư An đứng đằng sau Long Thần cũng vươn tay ra muốn đón lấy nàng.

Thánh nữ từ điện thờ đứng lên, bước từng bước xuống đến trước mặt Tư An, khẽ mỉm cười: “Chàng vất vả rồi!” Trải qua một hồi bể dâu, cuối cùng nàng đã hiểu rõ trong lòng mình thật sự có ai. Đó là người trước nay chưa từng dao động, nguyện ý vì nàng mà vào sinh ra tử, đối mặt với bao trắc trở hiểm nguy.

Thánh nữ chìa tay ra, đặt lên ngực trái của Tư An như muốn cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ vững vàng từ trái tim hắn.

Theo đó thần ý len lỏi xâm nhập vào, loại bỏ hoàn toàn ma tính bên trong Tư An.

Thiện lương cùng tâm ma đã dung hòa bên trong Tư An, mất hai vạn năm cuối cùng hắn cũng có thể chiến thắng tâm ma.

Thánh nữ mỉm cười nhìn hắn: “Dẫn ta đi. Chúng ta tìm một nơi không có ai tu luyện.”

Tư An gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Thánh nữ.

Phượng Tam Thập Nương nhận lệnh của thần ý, lập tức hóa thành Hỏa Phượng bay múa, mang theo Tư An và Thánh nữ biến mất ngay giữa đại sảnh tầng cao nhất của tháp Thông Thiên.

Long Thần hoảng hốt: “Sa Sa! Sa Sa! Đừng! Đừng bỏ rơi ta!” Hắn vội vàng hiện nguyên hình thành một con Kim Long bay theo hướng Hỏa Phượng biến mất.

Thế nhưng nơi bọn họ biến mất không có ai ngoài thần ý đang chờ hắn!

Long Thần vừa chạm phải thần ý đã rống lên đầy thảm thiết.

Hắn sợ hãi nhận ra tu vi của mình đang tụt giảm nghiêm trọng không khác tình cảnh của Long hậu ban nãy. Đến khi tu vi bị cướp đoạt toàn bộ, hắn hóa thành một con cá chép màu vàng. Cuối cùng bị thần ý còn sót lại bao vây, đưa nó đến thế giới Long hậu gửi hồn vào trong ba ngàn tiểu thế giới.

Ở nơi đó, cả hai người đều đã mất hết tu vi và ký ức, sau này họ một lần nữa gặp lại. Giống như kiếp trước, họ đều vô cùng thông minh, ưu tú và sở hữu tư chất tuyệt vời.

Thế nhưng ở tiểu thế giới đó, đối thủ của hai người trước kia lần lượt sống lại, khiến họ mất hết toàn bộ ưu thế. Từ đầu đến cuối đều bị đè ép ở tầng thấp nhất của giới tu hành, không có lấy một chút tiến bộ nào.

Thời gian dần dần trôi qua, cho đến một ngày có một người sở hữu tu vi vô cùng cao thâm đến tiểu thế giới này.

Đó là một thiếu niêu tuấn tú hoạt bát, nhìn từ xa rất giống Tư An, nhưng đến gần lại có nét của Thánh nữ.

Cậu tới đây ngồi ở sảnh Thương Lãng, nâng ly cùng luận anh hùng.

Trong lúc lơ đãng bỗng trông thấy hai kẻ ăn mày, một nam một nữ đang co ro núp ở một góc khuất trên đường. Lúc này đang mùa tuyết rơi trắng trời, buốt lạnh thấu xương.

“Họ là ai? Sao họ có thể đến đây?” Cậu thiếu niên tò mò hỏi.

Kẻ đang thết đãi cậu bấy giờ là thiếu chủ Long tộc – một trong những tộc mạnh nhất thế giới này, khẽ liếc mắt nhìn hai tên ăn mày kia rồi cười đáp: “Đây là hai kẻ kiếp trước tạo nghiệp nên giờ đến thế giới này để trả nợ.”