Bổ Thiên Ký

Chương 44 : Bán đứng (thượng)

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết cũng không có cảm xúc sâu sắc gì với cô gái áo xanh giống như Vinh Tuệ Khanh. Mặc kệ nàng ta còn sống hay đã chết, chỉ cần không còn ở thế giới này thì đóa Bích Ngọc Liên Hoa kia3sẽ không xuất hiện trên cõi đời này nữa.



Mặc dù cô gái áo xanh gián tiếp cứu lấy bọn họ, nhưng ai biết đâu được nàng ta và Đóa Linh phu nhân có cùng một giuộc hay không? Dù sao mục tiêu của nàng ta rõ ràng là muốn1chiếm lấy đóa Bích Ngọc Liên Hoa. Mà đóa hoa kia có tác dụng thể nào thì bọn họ đều được chứng kiến tận mắt rồi! Che khuất trời xanh, ẩn giấu thiên cơ!



“Nếu các ngươi muốn bái sư, thì ta có biết một con đường!” La Thần đi3đến, ngồi xuống bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, sau đó lẳng lặng đưa tay xách chú sóc Tiểu Hoa đang nằm sấp trên đài Vinh Tuệ Khanh quẳng vào góc giường. Khi biết được linh căn của mình sẽ không gặp phải nguy hiểm chiếm đoạt gì nữa, cả3Vi Thể Nguyên lẫn Lâm Phiêu Tuyết đều vì đó rúng động tinh thần.



Bọn họ là người hiểu chuyện. Biết rằng vào thời điểm kẻ thù xuất hiện, nếu chỉ chăm chăm trốn tránh sẽ chẳng được ích gì, mà thậm chí dựa vào người khác cũng vô dụng.9Việc bọn họ cần làm nhất bây giờ là đề cao thực lực của bản thân. Chỉ khi thực lực của mình vượt qua kẻ thù thì mới có thể bảo vệ được bản thân, cũng có thể thay người nhà báo thù rửa hận.



Dù Đóa Linh phu nhân đã bị sét đánh chết, nhưng lão tổ Đóa gia vẫn còn ở đó. Chính vị lão tổ Đóa gia kia mới là kẻ thù thực sự của bọn họ. “Xin La đại thúc chỉ bảo!” Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết cùng nhau đứng lên, làm đại lễ với La Thần. La Thần ngồi ngay ngắn phía trên, nhận đại lễ của bọn họ, sau đó vuốt cằm nói: “Hôm nay ta đi dạo bên ngoài có nghe người ta đồn rằng, đại điển thu đồ ba năm một lần của ba đại môn phái ở Đại sở sẽ cử hành sớm. Những năm qua đều là Đóa gia đạt được đầu bảng, nhưng các ngươi cũng biết năm nay người Đóa gia sẽ không tham dự, vậy đây chính là cơ hội cho hai người các ngươi!”. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết vui mừng khôn xiết, hỏi vội: “Chẳng lẽ là ba đại môn phái: Vạn Càn Quán, Long Hổ Môn và Hoàng Vận Tự?”



Đây là ba môn phái tu chân lớn nhất ở nước Đại Sở. Trong đó Hoàng Vận Tự đồng thời là sơn môn hộ pháp của hoàng tộc, cách thức thu nhận đồ đệ vô cùng nghiêm ngặt, từ xưa đến nay không cho phép có chút gian lận nào.



Đại trưởng lão của Long Hổ Môn chính là lão tổ Đóa gia, địa vị trọng vọng, so với Chưởng môn còn cao hơn hai bậc. Chỉ có Vạn Càn Quán không dính dáng bất cứ cái gì với hai phía, thoạt nhìn, sư môn để bọn họ có thể gia nhập vào chắc chỉ còn Vạn Càn Quán. La Thần gật đầu: “Lần này người tới từ Vạn Càn Quán là Khổng Đức chân nhân. Bà ta phẩm hạnh chính trực, có lòng hiện nghĩa. Bây giờ tu vi đang ở Trúc Cơ hậu kỳ, nghe nói tùy thời có thể đột phá Kết Đan. Các ngươi thử báo danh ở Vạn Càn Quán đi, dựa vào tư chất của hai người thì chắc chắn có thể được thu nhận làm đệ tử nội môn.” Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết chỉ cần vào được Vạn Càn Quán làm đệ tử nội môn, thì Tùng Mộc đạo nhân bên này có ba đầu sáu tay cũng không dám đến Vạn Càn Quán đòi người.



Tùng Mộc đạo nhân là quán chủ Bạch Vân Quán, nhưng Bạch Vân Quán chỉ là tu viện nhỏ, cũng có thể coi đây là “dã quán” ao làng. Còn Vạn Càn Quán là đạo môn chính quán, có thể nói tất cả những dã quán xung quanh đều muốn đầu nhập vào tông môn.




Mặt mày Bách Hủy tỉnh bơ gắp hết thức ăn Vinh Tuệ Khanh gắp cho Đại Ngưu sang bát của mình, sau đó nói: “Đại Ngưu không ăn được thịt dê xào hành.”



Vinh Tuệ Khanh không để ý nhiều, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”



Bách Hủy múc một chén canh cho Đại Ngưu, nhìn hắn uống hết rồi mới trả lời qua loa cho Tuệ Khanh nghe: “Có chuyện lớn xảy ra. Thế nhưng không liên quan gì đến chúng ta cả. Chính là thời điểm Thiên Kiếp giáng xuống sơn trang Đóa Linh, chẳng may phá vỡ kết giới ngăn cách giữa Nhân giới và Ma giới, khiến nơi đó tạo



một lỗ hổng. Nghe đâu có yêu nhân ở Ma giới thừa dịp không ai để ý xâm nhập vào, đến Vĩnh Chương tác oai tác quái!”



Vinh Tuệ Khanh nắm chặt đôi đũa, mu bàn tay lộ rõ gân xanh: “... Sơn trang Đóa Linh bị thiên lôi đánh sao? Thời điểm bọn ta ở đó rõ ràng vẫn ổn mà?”



Bách Hủy chăm chú nhìn Vinh Tuệ Khanh hồi lâu, đột nhiên khẽ cười: “Vẫn ổn sao? Các người đừng coi người khác là đồ ngu. Thời gian sơn trang Đóa Linh bị hủy với thời gian các người rời khỏi đó cũng không chênh lệch với nhau nhiều. Ngươi nói xem, chắc không trùng hợp thể đâu nhỉ?”