Bổ Thiên Ký

Chương 50 : Bảo vệ

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


“Cháu biết xem bói ư?!” Đại cương mập thực sự vô cùng kinh ngạc, đôi mắt híp trên gương mặt vừa trăng vừa tròn như trăng ngày rằm cố gắng mở lớn ra, như thể sợ rằng mình không nhìn rõ toàn bộ cơ thể của Vinh Tuệ Khanh vậy.



Vinh Tuệ Khanh lôi ba cái mai rùa từ trong túi áo ra rồi nhẹ nhàng tung lên một cái bàn3vuông nhỏ ở giữa hai người, sau đó lại nhặt lên rồi tung thêm một lần nữa, cô cười hỏi đại nương mập: “Đại cương muốn hỏi gì a?”



Ba tấm mai rùa đó phát ra ánh sáng đen bóng, không biết đã từng bị biết bao nhiêu người vuốt ve qua. Nhác trông như văn vật được khai quật từ lòng đất, có vẻ đã tồn tại từ rất lâu1rồi. Đại nương mập thấy lạnh cả người. Ánh mắt sắc sảo của bà đã nhìn ra mặt ngoài của tấm mai rùa có một lớp màu máu mờ mờ, bộc lộ chính khí tiên thiên cuồn cuộn, có thể áp chế hết thảy tai họa. Đó chính là lớp áo bảo hộ của tấm mai rùa. Hơn nữa thứ máu màu đỏ chói mắt đó, không biết đã trải3qua biết bao nhiêu sự khổ luyện đổ máu mới có được sự thâm hậu từ bên trong như vậy.



Nhìn qua thì Vinh Tuệ Khanh chỉ là một cô nhóc bình thường không có tu vi, vậy sao lại có thứ đồ này trong tay? Một thứ bảo bối như vậy nếu để cho một nhân sĩ biết hàng trông thấy được thì có thể sẽ là căn nguyên của3tai họa. Một thứ gia tài quý giá như vậy lại ở trong tay của một đứa nhóc thì cũng khó trách người qua đường có suy nghĩ bất chính. Đại nương mập nhẹ nhàng thở dài một hơi, giơ tay ra vuốt ve ba tấm mai rùa. Lớp máu bảo hộ trên tấm mai rùa bắt đầu dung hợp cuồn cuộn. Sắc mặt của đại cương mập dần tái9đi nhưng vẫn cố nhẫn nhịn sự đau đớn như bị kim châm toàn thân, gắng dung nhập lớp bảo hộ màu máu vào bên trong mai rùa. Như vậy, trừ khi là tu sĩ giai đoạn Hóa Thần chứ nếu chỉ là người bình thường thì sẽ không thể nào nhìn ra chỗ kỳ dị của tấm mai rùa. Nhưng tu sĩ giai đoạn Hóa Thần ở toàn bộ Đồng Đại Lục này thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa họ đều là các cao nhân thế ngoại ở ẩn bên ngoài nước Đại Sở, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ gì với mấy cái mai rùa nhỏ bé này.



Nói cho cùng thì dù ba tấm mai rùa này tốt thật nhưng đối với tu sĩ giai đoạn Hóa Thần mà nói thì cũng chẳng là gì.



Đại nương mập vuốt ve tấm mai rùa một lúc lâu mới thu tay lại, cười nói với Vinh Tuệ Khanh: “Người thông hiểu dịch thuật không được bói toán. Nếu cô nương đã tinh thông dịch thuật thì không thể không hiểu cái đạo lý này chứ? Người tu hành dịch thuật là chính đạo, nếu đi xem bói cho người khác, sẽ đi vào bàng môn mật đạo thì thực sự là lợi bất cập hại. Ta nói vậy có đúng không cô nương?”



Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc. Những lời này trước kia cô đều được nghe ông nội nói, hôm nay lại được nghe từ miệng của đại cương mập mạp ngày nào cũng thích càm ràm với mọi người trên phố từ sáng đến tối này, thật sự là có chút kỳ lạ.



Đại nương mập lấy tay áo che miệng cười nói: “Chồng ta trước đây biết chút chút, rảnh rỗi lại đi bày một quầy nhỏ, tính cái gì mà xem bói ý.”



Vinh Tuệ Khanh ngượng ngập thu mấy cái mai rùa lại. Cô nói là ra ngoài mở một quầy nhỏ coi bói nhưng thật ra chỉ là cái cớ, muốn ra bên ngoài xem tình hình như thế nào mới là thật.
Dù Nhân giới có một câu nói rằng “Khác máu tanh lòng”. Nhưng tất cả những hoạn nạn của cô đều là do những người cùng tộc với mình mang đến. Dù những người đã cứu cô chưa chắc đã là người cùng tộc với mình nhưng hiện tại họ còn đang bảo vệ cô.



Đại cương mập mở lớn mắt, không buồn nói nhiều liền dắt Vinh Tuệ Khanh vào phòng ngồi xuống rồi nói: “Đừng nói mấy cái gì mà phiền hay không phiền, cháu ngoan ngoãn ngồi ở đây thì tuyệt đối sẽ không bị ai tìm thấy hết.”



Vinh Tuệ Khanh cười khổ, đôi tay nắm chặt lấy sợi dây của tấm vải gói đồ nói: “Vậy là có người đang tìm cháu rồi. Đại nương, cháu...”



Đại nương mập khua tay ngắn lời nói của cô lại: “Một cô nhóc như cháu thì làm sao có thể biết được lòng người hiểm ác đến nhường nào? Cháu cứ ở lại đây đi, ở luôn dăm ba năm thì những người ngoài kia tự nhiên sẽ tản đi, chẳng còn suy nghĩ gì nữa.”



Sau lần đó, Vinh Tuệ Khanh luôn đóng cửa không đi đâu. Hàng ngày đều nghiên cứu ba tấm mai rùa của mình, không thì lại bày trận pháp trong sân của đại nương mập.



Người bảo vệ của phố Hồ Lô, Ô Lão Tam biết được Vinh Tuệ Khanh biết bày trận pháp thì thấy vô cùng kinh ngạc. Một ngày ông ta thường chạy đến đôi ba lần để thỉnh giáo, muốn nhờ Vinh Tuệ Khanh giúp phục hồi lại trận pháp của phố Hồ Lô. Vinh Tuệ Khanh lúc này mới biết, phố hồ lô vốn như một tòa thành nằm ẩn trong thành Vĩnh Chương. Hàng ngàn năm trước, nơi đây được một tiền nhân bày ra kết giới và trận pháp nên chỉ có một số rất ít người biết được về nơi này. Và cũng chỉ có dùng những phương pháp đặc biệt mới có thể bước vào được nơi đây.



Bao nhiêu năm đã trôi qua, phố Hồ Lô cũng đã phát sinh khá nhiều xung đột với thế giới bên ngoài. Kết giới và trận pháp bảo vệ cho nơi đây cũng dần dần bị hao mòn, thậm chí đã có dấu hiệu dần dần tiêu tan. Vừa hay Vinh Tuệ Khanh đang muốn làm chút việc gì đó cho bà con hàng xóm của phố Hồ Lô nên liền nhanh chóng nhận lời ngay, hoàn toàn không để ý tới chuyện mình đang bị người khác truy sát nữa, cả người liền cắm cúi vào việc giúp phố Hồ Lô phục hồi lại trận pháp.