Bổ Thiên Ký

Chương 57 : Nhập đạo

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Mão Quang kéo đại nương mập ngồi xuống bên người, nhẹ giọng bảo: “Điều này ta cũng không nói chính xác được.”



“Đạo lý của dịch thuật, là thuật bất truyền của Nhân giới, yêu tu không kẻ nào hiểu được. Năm đó ta trực ở sau Thái Hoa Sơn, cũng chỉ là may mắn trùng hợp nghe qua vài lần, không học3được tinh thông.” Mão Quang thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có điều, tuy chỉ học được chút ít bên ngoài, nhưng ta vẫn tính được ra, Tam Lang quả thực có một kiếp. Hơn nữa còn là ngay sắp tới.”



Đại nương mập chau mày, lo lắng nhìn về hướng xa xa nơi Tam Lang tới: “Nếu quả thực có kiếp1số, ông không nên để nó ra ngoài. Để nó ngoan ngoãn ở bên cạnh chúng ta. Hai ta cùng trông nom nó, chẳng phải hơn sao?”



“Kiếp số của nó ở đây, làm sao ta để nó ở lại được? Bảo nó đi Thái Hoa Sơn, chính là để nó né qua kiếp nạn.” Mão Quang mang tấm lòng khẩn thiết của3người cha. Ông cũng không đành lòng thấy đại nương mập đau buồn, bèn nghiêng đầu sang, hôn nhẹ lên hai má vợ mình, thấp giọng khuyên nhủ.



Đại nương mập do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nói với Mão Quang: “Vinh cô nương từng nói mình biết xem bói. Hơn nữa, cô bé có ba tấm mai rùa, đều là vật3phi phàm. Người dùng loại mai rùa này, nhất định là biết dịch thuật.”



Mão Quang hít sâu một hơi. Ông biết, dùng mai rùa xem bói, là một trong những phương pháp đơn giản của dịch thuật. Công cụ có thể phát huy tác dụng lớn nhất khi xem bói, là cỏ thi.



“Long Chưởng môn của Thái Hoa Sơn, là một cao9nhân về dịch thuật. Đáng tiếc lại quá nghiêm trọng về vấn đề phân biệt người và yêu. Mặc dù cũng có qua lại với ta. Nhưng sâu trong nội tâm, hắn không coi ta là một bằng hữu bình đẳng, cũng không bao giờ chịu truyền dịch thuật cho ta cả. Ở chỗ Long Chưởng môn, ta đã từng thấy ba tấm mai rùa. Nghe nói, năm đó sông Lạc Thủy rút, thần rùa đã nhờ Lạc Thư hiến tặng cho Nguyên Thủy chân nhân, người đầu tiên sáng lập Thái Hoa Sơn. Nguyên Thủy chân nhân ngộ đạo bên sông Lạc Thủy, khai sáng ra phái Thái Hoa, truyền đến tận ngày nay đã được năm ngàn năm. Tấm mai rùa đó chính là do thần rùa đưa cho Nguyên Thủy chân nhân trước khi đi. Mai rùa ở chỗ Vinh cô nương không thể nào trân quý hơn mai rùa ở Thái Hoa Sơn được.” Mão Quang nhíu mày, nghĩ đến một chuyện, lại thấy nghèn nghẹn.



Đại nương mập bĩu môi: “Ông đừng có không tin. Cái nhìn của tôi chưa bao giờ sai. Tấm mai rùa trong tay Vinh cô nương, ít nhất cũng có lịch sử trên vạn năm. Ba cái miếng mai rùa ở Thái Hoa Sơn, nhiều nhất cũng chỉ hơn năm ngàn năm, sao có thể so với người ta được.”



Mão Quang lấy tay chống cằm, trầm tư suy nghĩ. Ông biết đại nương mập có tầm nhìn độc đáo, từ trước tới này chưa từng nhìn lầm. Nếu bà đã chắc chắn đến vậy, nói không chừng mai rùa của Vinh Tuệ Khanh thực sự có điểm đặc biệt.



“Nếu tôi có thể nhìn tận mắt thì tốt quá.” Mão Quang đứng lên, chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng. “Bà làm sao biết Vinh cô nương biết xem bói thế?”



Đại nương mập kể lại tình hình lúc trước cho Mão Quang, sau cùng lại nói: “Khi đó, ta chỉ nghĩ bên ngoài có người đuổi giết con bé, con bé không thể đi xem bói tiếp được, nên mới giữ lại. Ai mà biết...” Ai mà biết được, con mình lại động lòng với người ta.



Rốt cục là oan nghiệt kiếp trước, hay là kiếp số đời này đây?



Mão Quang nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục thì vẫn muốn làm cho rõ chuyện này, bèn nói: “Vào giữa trưa, ta đến hậu viện dạy Húc Nhật Quyết cho Vinh cô nương. Buổi tối, cơm nước xong, ta sẽ nói chuyện với cô bé. Xem cô bé có thể dùng mai rùa giúp Tam Lang tính một quẻ không.”



Đại nương mập gật gật đầu: “Vậy thì tốt quá. Ta cũng lo cho an nguy của Tam Lang.”
Sau khi Húc Nhật Quyết lưu chuyển được một Đại Chu Thiên, thức hải của cô bỗng chốc lóe lên một tia chớp. “Tách” một tiếng, giống như khi Bàn Cổ lập ra trời đất, bên trong thức hải mây gió quay cuồng, không ngừng phân tách, lôi kéo, xé rách. Thể tích cũng lớn lên bằng cỡ quả trứng chim.



Vinh Tuệ Khanh có chút không vừa lòng. Cô rất muốn tiến vào thức hải của mình nhìn thử xem, bên trong rốt cục đã xảy ra chuyện gì.



Nguyện vọng của cô mãnh liệt là thế, đến nỗi thần thức yếu ớt vừa chớm xuất hiện kia đã nghe theo lời cô, chui vào thức hải.



Sau khi đi vào trong đám mây mù ấy, Vinh Tuệ Khanh mới hiểu được vì sao nơi này lại gọi là “Thức hải”.



Quả đúng là một vùng biển. Chẳng qua, nước biển là mây mù màu trắng, giữa trời còn lơ lửng những đám mây vàng.



Tuy nhìn từ bên ngoài, chỉ nhỏ như quả trứng chim. Nhưng đi vào bên trong lại là một không gian vô biên vô hạn.



Hẳn đây chính là “Trong Tu Di có hạt cải, trong hạt cải có Tu Di”!



Ánh nắng ban trưa trở nên chói chang hơn, đổ xuống nóng rát. Xâm nhập vào từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Vinh Tuệ Khanh, dưới sự chỉ dẫn của Húc Nhật Quyết, nó nhanh chóng bị luyện hóa, vận hành xong một Tiểu Chu Thiên.



Khi Lôi linh căn và Húc Nhật Quyết gặp nhau, cũng như đám cháy khi mồi lửa cô độc gặp phải rừng rậm, lập tức bùng lên đầy khí thế.



Lôi linh căn không ngừng được mài giũa bởi tinh hoa của ánh nắng, dần dần xảy ra biến hóa. Từ một cột sáng màu xanh tím, chuyển thành màu đỏ như lửa.



Mão Quang vẫn luôn theo dõi sát sao tình hình của Vinh Tuệ Khanh.



Nhận ra Lôi linh căn của Vinh Tuệ Khanh đã bắt đầu chuyển thành màu của Hỏa linh căn, Mão Quang không khỏi giật mình: Thế này là trực tiếp từ tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai của Húc Nhật Quyết? Sao con bé làm được?