Bổ Thiên Ký

Chương 63 : Bắc tư an, nam phác cung

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Đại Ngưu nghe không hiểu lời của Bách Hủy, hai mắt trợn lớn như cái chuông đồng: “Rốt cuộc là muội có ý gì?!”



Trong lòng hắn vô cùng xoắn xuýt. Nếu như trong gương không có Vinh Tuệ Khanh, có phải nghĩa là sự việc trong gương không nhất định là thật hay không?



Nhưng nếu như chuyện đó không phải là thật, thì tiền đồ của mình, khả năng sau này trở thành3đại tu sĩ của mình, không phải là đều bị nhỡ hết hay sao?



Bách Hủy nhìn ra sự xoắn xuýt của Đại Ngưu, cô ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nói: “Huynh biết không? Dù Vinh Tuệ Khanh không ở trong gương, thế nhưng nàng ta lại có Lôi linh căn!”



Toàn thân Đại Ngưu chấn động, hắn ngồi thẳng người dậy nói: “Cái gì? Tuệ Khanh đã có Lôi linh căn?”



“Đúng,1nàng ta không những có Lôi linh căn, hơn nữa còn là Lôi linh căn vạn năm mới gặp một lần!” Bách Hủy nói từng câu từng chữ: “Chuyện quan trọng hơn nữa là, nàng ta đã cướp lấy Lôi linh căn vốn thuộc về huynh!”



Đối với người tu chân mà nói, đây chính là cướp mất cơ duyên của hắn, còn là loại cơ duyên lớn nhất nữa. Mức độ không khác3gì thù giết cha không đội trời chung là mấy.



Thần sắc của Đại Ngưu có một tia trống trải, dường như không biết đang nghĩ gì, cũng không biết nên nói gì.



Một lúc lâu sau, Đại Ngưu tỉnh táo lại, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia thù hận vụt qua.



Bách Hủy vẫn luôn nhìn Đại Ngưu. Dù biết rằng tia thù hận trong mắt Đại Ngưu kia là nhằm vào Vinh3Tuệ Khanh, người đã cướp mất Lôi linh căn của hắn, chứ không phải nhằm vào mình, nhưng Bách Hủy vẫn giật mình, lạnh toát cả người.



Bởi vì tia thù hận đó quá mức u ám, độc ác và dày đặc. Bách Hủy kìm lòng không đặng mà co rúm người lại, rồi tỉ mỉ quan sát Đại Ngưu tiếp. Nhưng cô ta phát hiện tia thù hận đó đã biết mất hoàn9toàn rồi, như thể chút cảm giác vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của cô ta mà thôi.



Một Đại Ngưu từng cười thật thà chất phác và ấm áp đến vậy, sao có thể lộ ra thần sắc như thế chứ?



Bách Hủy dùng đầu ngón tay xoắn lấy một lọn tóc dài rủ xuống của mình, ngơ ngẩn suy nghĩ. Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi.
Thanh Khâu vốn là một nước ở cuối phía Bắc của Đông Đại Lục, một quả hồ lô sinh ra từ linh căn hồ lô rơi xuống đó, cũng được dựng thành nới trú ngụ của yêu tu. Nơi đó lớn hơn phố Hồ Lô, cho nên được gọi là thành Hồ Lô.



Mão Quang suy nghĩ, rồi hàm súc nói: “Ba nơi trú ẩn lớn của yêu tu tại Nhân giới đều đã xây dựng trên linh căn Hồ Lô, tự nhiên sẽ có nơi thông nhau, ta liên hệ cũng rất thuận tiện.”



Vinh Tuệ Khanh chớp chớp mắt nghĩ đi nghĩ lại về lời nói của Mão Quang, rồi mới đột nhiên tỉnh ngộ, nói: “Lẽ nào mọi người có thứ giống như trận Truyền Tống hay sao ạ?”



Mão Quang cười nhìn Vinh Tuệ Khanh, nháy mắt trái trêu cô, không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.



Vinh Tuệ Khanh liền thông suốt. Yêu tu tất nhiên cũng có quy định cấm, bọn họ không thể nói cho người ngoài biết về bí mật của nơi yêu tu trú ngụ được.



Vinh Tuệ Khanh không hỏi sâu thêm nữa, mà chỉ nhắc nhở Mão Quang, nhất định phải nói rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc cho yêu tu của Thanh Khâu biết, để bọn họ có sự chuẩn bị.



Mão Quang đồng ý, ông quay về lại viết một bức thư nữa cho yêu tu của Thanh Khâu.



Ngụy Nam Tâm dùng thuật Phần Hương, gửi thư qua cho Thái Hoa Sơn và Thanh Vân Tông.



Tả hộ pháp Tư An của Thái Hoa Sơn nhận được thư liền lập tức đi gặp Long Chưởng môn, nói: “Sự việc của nước Đại Sở vẫn chưa kết thúc, bọn họ gửi thư tới xin cứu viện, Chưởng môn xem có cho phép không ạ?”



Long Chưởng môn liếc mắt nhìn nói: “Muốn đối phó với yêu tu của phố Hồ Lô? Chuyện này là cớ làm sao?”



Ngoài cửa sổ, Mão Tam Lang ở tại Thái Hoa Sơn đến buồn chán, vô tình nghe thấy đoạn hội thoại này, mặt cậu liền biến sắc, vội vàng gấp gáp rời khỏi Thái Hoa Sơn, mau chóng quay trở về thành Vĩnh Chương của nước Đại Sở.