Bổ Thiên Ký

Chương 65 : Viện trợ

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Quỹ Họa lạnh lùng cười một tiếng, chiếc roi dài vung lên, giữa bầu trời quang đãng sáng lên mấy tia chớp, quay cuồng theo bốn phía chiếc roi dài đen như mực.



Chiếc roi nhanh như gió, mạnh mẽ rít lên đánh về phía đầu của ả xà nữ kia.



Ả xà nữ thấy không thể thoát nổi, liền dứt khoát nhảy ra từ chỗ giữa thân cây bị gãy đôi đó. Hai tay vỗ một cái lấy ra pháp bảo bản mệnh của mình, một3đôi Nhật Nguyệt Song Câu hiện ra. Xà nữ nắm lấy nó trong tay, rồi lạnh lùng nói với Quỹ Họa: “Đồ Sơn thị các cô trước giờ cao không thể với, nhưng Phong thị chúng ta cũng không dễ ăn hiếp như vậy đâu! Luận về huyết thống cao quý, ai có thể lợi hại hơn chúng ta chứ? Cô muốn đuổi cùng giết tận với ta, thì phải hỏi đôi Nhật Nguyệt Song Câu trong tay ta có cho phép hay không đã!”



Quỹ1Họa nhìn về phía đôi Nhật Nguyệt Song Câu trong tay của ả xà nữ, thì nộ khí trong lòng lại càng tăng thêm. Nàng cũng không đáp lời, liền xoay người một cái, mặt đất bằng phẳng cuộn lên một cơn gió lốc, chỉ thấy hồng ảnh lay động trong đó. Thân hình lúc sang trái lúc sang phải, lúc lên trước, lúc ra sau, khiến cho ả xà nữ nhìn còn không kịp.



Ả xà nữ ban nãy bị Quỹ Họa quất cho một3roi, đã bị trọng thương nên không còn giữ được hình dạng người, chỉ còn cách hóa thành nguyên thân nửa rắn nửa người. Ả ta một đường trốn chạy, liền lủi vào trong thân cây lớn đó, toan tránh khỏi một kiếp nạn này.



Đáng tiếc là tu vi của Quỹ Họa cao thâm hơn ả, nên ả ta căn bản không thoát nổi sự vây đuổi chặn đường của Quỹ Họa.



Trông thấy khí thế Quỹ Họa mạnh mẽ, ả xà nữ chỉ có thể3khua đôi Song Câu đến mức kín mít không thông gió, để tạm thời bảo vệ bản thân mà thôi.



“Cô, cái đồ điên khùng! Nói cho cùng, ta nào có gây chuyện gì với cô. Cô thế nào cũng phải nói một câu đi chứ? Nếu khiến ta làm một con ma mơ hồ, thì ta chết cũng không nhắm mắt được!” Chiếc roi của Quỹ Họa vung khắp nơi, ả xà nữ che được đằng này thì hở đằng kia, trốn tránh đến là9thảm hại.



Quỹ Họa thấy ả xà nữ vẫn có thể kháng cự được, thì nộ khí trong lòng dâng lên. Tay trái của nàng vung ra, lôi từ trong chiếc túi càn khôn của mình ra một thanh Loan Đao chế luyện từ nanh sói tuyết. Nàng dùng hết sức lực chém qua đôi Nhật Nguyệt Song Câu trên tay của ả xà nữ, vung ngang tiến lên, rồi thuận tay thu lại, khiến cho đôi Nhật Nguyệt Song Câu trên tay của ả xà nữ xoắn lại với nhau, không thể động đậy.



Chiếc roi dài trong tay phải của Quỹ Họa lại giơ lên cao, một luồng linh lực từ cán roi truyền đến phần chóp, một chiếc roi dài mềm mại múa lên giống hệt như một thanh kiếm dài thẳng tắp, như ngôi sao băng xuyên thủng trái tim của ả xà nữ.



Ả xà nữ kêu lớn lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi xanh biếc, hai mắt trợn lớn nhìn Quỹ Họa, rồi chầm chậm ngã ngửa ra sau.



Quỹ Họa thu tay, để chiếc roi dài và thanh đao sói tuyết vào lại trong chiếc túi càn khôn. Nàng cúi đầu nhìn ả xà nữ chết mà không nhắm mắt trên nền đất, liền giơ chân đá ả ta một cái, rồi thu hết đôi Nhật Nguyệt Song Câu và túi càn khôn của ả lại, cười lạnh nói: “Lúc ta đánh nhau, trước giờ đều không nói lời vô ích!”



Một trận đánh nhau bằng khí giới, cuối cùng ả xà nữ bị giết.



Vài tên nha dịch đứng bên cạnh quan sát liền đỡ lấy chiếc mũ chạy qua, chắp tay nói với Quỹ Họa: “Đa tạ Vương nữ Đồ Sơn ra tay, giúp chúng tiểu nhân tìm thấy ả xà nữ bị lùng bắt đã lâu này!”


Vinh Tuệ Khanh hồi tỉnh lại từ trong suy nghĩ, cô quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt to hoảng hốt của Tiểu Hoa đang ngây ngốc nhìn mình. Trên cái vuốt nhỏ còn đang bưng nhân hạt thông lớn, còn trên nhân hạt thông kia thì bị sứt một miếng, có vẻ như là bị cắn mất…



“Ngẩn ngơ cái gì, muốn ăn thì cứ ăn đi. Qua đây, ngồi bên cạnh ta đây này.” Vinh Tuệ Khanh vẫy vẫy tay với Tiểu Hoa.



Tiểu Hoa toét miệng cười, rồi ôm lấy nhân hạt thông đến ngồi sánh vai bên cạnh Vinh Tuệ Khanh.



“Tiểu Hoa, ngươi vẫn chưa nói với ta về lai lịch của ngươi đâu.” Vinh Tuệ Khanh liếc nhìn Tiểu Hoa một cái: “Không được giả bộ ngốc nghếch. Thành thật nói rõ ràng từ đầu đến cuối cho ta nghe.”



Tiểu Hoa lặng lẽ cúi thấp đầu xuống, lần đầu tiên nó phát hiện nhân hạt thông thơm ngọt lại có chút cảm giác nuốt không trôi.



“Không muốn nói lai lịch? Vậy thế này đi, ta đổi câu hỏi. Ngươi nói cho ta biết, sao ngươi có thể cắn thủng một lỗ của kết giới ở núi Lạc Thần? Cái bản lĩnh này lúc trước ta không biết có bao nhiêu lợi hại, giờ ta nhập đạo tu hành rồi mới biết tên tiểu tử nhà ngươi thì ra là cao nhân bất lộ tướng đấy.” Vinh Tuệ Khanh nhẹ cười, rồi giơ tay ra vuốt ve chỗ lông mềm mượt trên đỉnh đầu của tiểu Hoa.



Điểm lợi hại của kết giới chính nằm ở chỗ nó mang tu vi linh lực của người bày ra kết giới, còn có sức mạnh tự nhiên do phối hợp thêm với thiên thời địa lợi. Hai phương diện này dung hòa càng tốt thì uy lực của kết giới càng mạnh. Ngược lại cũng vậy, nếu dung hòa không tốt thì kết giới sẽ dễ bị phá.



Nhưng kết giới phía sau núi Lạc Thần hình như không phải là loại kết giới bình thường.



Tiểu Hoa cảm thấy mình nên tỏ vẻ khiêm tốn một chút, nói: “Cũng bình thường thôi. Cái kết giới đó khá là cứng, ta không thể không dùng răng cắn. Ta nói cho ngươi biết nhé, kết giới khác ta có thể tùy tiện tự do ra vào đó. Chỉ là cái kết giới kia, không biết có chuyện gì mà ta không vào được, chỉ có thể dùng răng cắn. Thật thô bạo, mất mỹ quan.”



Vinh Tuệ Khanh lập tức cảm thấy mình đúng là ăn no rửng mỡ mới đi hỏi cái câu hỏi này.







Mão Tam Lang từ Thái Hoa Sơn về thành Vĩnh Chương của nước Đại Sở, nhanh hơn người khác một chút.



Cậu tới cổng vào của phố Hồ Lô tại thành Vĩnh Chương lúc đêm đến, đang lúc gấp gáp muốn tiến vào thì nhìn thấy thiên la địa võng màu trắng bạc từ trên trời rơi xuống, vây thẳng cậu vào trong.