Bổ Thiên Ký

Chương 70 : Hỏi thiên hạ, ai cao nhất

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Tư An là người trấn định nhất trong ba người.



Từ trong cơn si mê, hỗn loạn, kinh diễm mà tỉnh táo lại, trong đầu Tư An bỗng loé lên một tia linh quang, chợt nhận ra được thân phận của đối phương.



Lạnh lùng như băng tuyết, xinh đẹp tựa mận đào, nhưng đáng ghét ở chỗ khiến cho người khác không thể dời mắt được. Cho dù là trừng mắt lạnh lùng nhìn, cũng3làm cho ngươi cảm thấy trong lòng có một loại tư vị khác lạ.



Đây là thuật mị hoặc trời sinh, thậm chí ngay cả nàng cũng không có ý định đó.



Đúng vậy, Vương nữ Đồ Sơn. Là họ Đồ Sơn, làm sao có thể chỉ là một yêu tu bình thường được chứ?!



Tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn, địa vị giống như Vương tộc ở yêu tu, ai cũng phải kính nể bọn họ1ba phần. Cho dù là hậu duệ thượng cổ, cũng phải cúi đầu xưng thần với bọn họ.



Tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn, lịch sử nhiều đời tổ tiên có lẽ đã tồn tại từ thời đại Thái Cổ hàng trăm nghìn năm trước. Tộc Cửu Vĩ Hồ, tộc Long và tộc Phượng thần thú cùng là chúa tể mặt đất, đại dương và trời xanh.



Long Tiềm Vu Thuỷ là bá chủ trên biển.



Phượng3Tường Cửu Thiên là vương giả bầu trời.



Cửu Vĩ Hồ mưu kế đa đoan lại dũng mãnh thiện chiến, đã từng quân lâm đại địa.



Đáng tiếc, cuộc bạo loạn của chư thần trăm vạn năm trước đã chôn vùi Long tộc, tiêu diệt Phượng tộc. Chỉ có tộc Cửu Vĩ Hồ nhờ vào mưu trí kiệt xuất, trước nguy cơ diệt tộc cùng tu sĩ loài người giao hợp, mới có thể lưu giữ3lại được huyết mạch.



Cũng vì thế, huyết thống của tộc Cửu Vĩ Hồ ngày nay đã không còn thuần khiết, không còn khí chất của Vương giả đại địa của khi xưa.



Dẫu sao, thời đại của thần cũng đã qua, hiện tại là thời kì của loài người.



Thế nhưng, lòng người luôn là không đủ. Sống ở đời chỉ làm người là không đủ. Trong tộc loài người có một vài kẻ vẫn cho9rằng bản thân là hậu duệ thượng cổ thần tộc, vì để khôi phục lại vinh quang của thần tộc ngày xưa, không ngừng có người phàm bước vào con đường tu hành, nhập đạo siêu phàm, sau cùng có thể bay đến tiên giới.



Tiếc thay, tiên cũng không phải là thần. Những người tu hành cũng không biết, vì sao không còn thần mà tiên lại có thể tồn tại. Thậm chí đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, ý nghĩa của tu hành chính là tu bản thân mình...




Thế nhưng, đứng trước nữ tử khoác y phục đỏ này, không chỉ thuộc Đồ Sơn Vương tộc, mà dung nhan lại còn xuất sắc, tu vi cao thâm. Dù so với bà ta tuy vẫn chưa bằng, nhưng sức chiến đấu dũng mãnh, chính bà ta cũng không chắc là đối thủ của nàng!



Hiện tại nghe thấy Quỹ Hoạ luôn miệng gọi mình là một “Lão thái bà”. Lão tổ Đóa gia cực kỳ tức giận, nhưng lại không thể không kiềm chế cơn thịnh nộ.



Từ trước tới nay, bà ta chưa bao giờ động thủ mà không chuẩn bị trước, không thể chỉ dùng bạo lực mà phải dùng mưu trí. Sau cùng mà không đạt được mục đích thì nhất quyết không bỏ qua. Hàng trăm nghìn năm qua, bà ta chưa bao giờ bị thiệt. Phàm là người nào đã từng vũ nhục hay hiếp đáp người của bà ta, hiện tại đều đã không còn trên cõi đời này.



“Tại hạ là lão tổ Đoá gia, đại trưởng lão Long Hổ Môn, hổ thẹn vì niên kỷ đã cao, thật không dám nhận lời khen tặng của Vương nữ. Thế nhưng, vạn sự cũng có lý do của nó, hôm nay Vương nữ vừa đến, đầu tiên là đánh người mà không phân biệt tốt xấu. Đánh ngất đại tu sĩ Nguỵ vương gia nước Đại Sở ta, sau đó lại đoạt roi Xuy Long là trấn môn chi bảo của Long Hổ Môn ta. Những hành vi đó, có chỗ nào xứng đáng với hai chữ ‘hiệp nghĩa’ đây?” Lão tổ Đoá gia dẫu sao cũng là tu sĩ đã sống gần nghìn năm, người cũng già tới thành tinh rồi. Huống hồ là một người có tu vi, cũng là một tu sĩ từng trải, kiến thức lại càng không giống người phàm.



Vương nữ Đồ Sơn Quỹ Hoạ cũng chỉ là hư danh. Lão tổ Đoá gia cho rằng những lời bản thân vừa nói vô cùng khéo léo, làm nàng phải rối rắm một phen.



Quỹ Hoạ lại cười một tiếng như giễu cợt, tay phải cầm roi Xuy Long, nhẹ nhàng gõ gõ lên lòng bàn tay trái, cười nói: “Ta là yêu tu. Nếu nói ‘hiệp nghĩa’ cũng là nói với tộc nhân của ta. Ngươi là cái thá gì, xứng đáng để ta nói ‘hiệp nghĩa’ sao? Không sợ làm bẩn lỗ tai người khác à?” Nói xong, lại quay về hướng Tư An và Phác Cung Doanh đang ngơ ngác, đứng bất động hai bên như tượng gỗ mà cười nói: “Đúng không?”



Tư An và Phác Cung Doanh bị nụ cười quyến rũ trời sinh của Quỹ Hoạ mê hoặc, cư nhiên không hẹn mà cùng gật đầu: “Đúng vậy, Vương nữ nói rất có lý.”



Nói xong, hai người mới ý thức được bản thân đã trúng kế của Quỹ Hoạ, trong chốc lát mặt đỏ đến mang tai, đồng thời triệu hoán pháp khí bổn mạng của mình hướng về phía Quỹ Hoạ.



Quỹ Hoạ thấy buồn cười, ha hả cười to, cũng chẳng màng đến hai người bọn.



Lão tổ Đoá gia thấy cùi chỏ của Tư An và Phác Cung Doanh đều chìa ra bên ngoài. Cho dù có tu tâm dưỡng tính tốt đến cỡ nào, lúc này cũng đã mất mặt trước hai hậu bối, nên bà ta quyết tâm liều mạng sống chết với Quỹ Hoạ.



Thế nhưng dù trong lòng bà ta càng buồn bực, thì nét mặt lại càng bình tĩnh. Bà ta thản nhiên cười nói: “Vương nữ lại nói đùa. Vạn năm trước yêu tu gia nhập vào giới tu sĩ loài người, cùng nhau chống lại Ma tộc, chúng ta đã cùng nhau bước trên con đường tu hành. Sao lại phân biệt rạch ròi như vậy?”



Thần sắc căng thẳng trên mặt Tư An và Phác Cung Doanh dịu đi một chút, thu lại pháp khí bổn mạng trên tay.



“Giao roi Xuy Long ra đây, ta sẽ để ngươi vào phố Hồ Lô. Nếu không đồng ý, chúng ta cũng chỉ có thể quyết đấu một trận thôi.” Lão tổ Đoá gia điềm tĩnh nói.