Bổ Thiên Ký

Chương 76 : Trả nợ (trung)

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Lời nói của lão tổ Đoá gia cũng không hoàn toàn bịa đặt.



Sắc mặt Mão Quang cùng Đồ Sơn Quỹ Họa khẽ biến.



Lúc trước, sau khi Đồ Sơn Quỹ Họa đi vào phố Hồ Lô, đã nghe Mão Quang kể hết tiền căn hậu quả. Cũng rất có thiện cảm đối với Vinh Tuệ Khanh, nhất là nghe nói cô bé có thể tu sửa3trận pháp của phố Hồ Lô thì rất kinh ngạc.



Mặt khác, trong ba nơi định cư ở Nhân giới thì yêu tu cư ngụ tại phố Hồ Lô là ít nhất, trận pháp cũng tương đối đơn giản. Thế nhưng, “đơn giản” ở đây là đối với những yêu tu định cư ở hai nơi khác mà nói.



Tính tất cả những trận pháp hiện hữu1ở Nhân giới, trận pháp ở ba nơi định cư của yêu tu vẫn là phức tạp nhất. Thậm chí, có khi còn vượt qua cả trình độ phức tạp của trận pháp nơi thần điện Quang Minh ở Trung Đại Lục.



Có thể tu sửa trận pháp ở phố Hồ Lô, cho dù có là giữa những Trận Pháp Sư của Nhân giới, cũng là3đệ nhất Ngũ Châu Đại Lục. Càng làm cho người ta líu lưỡi chính là, Vinh Tuệ Khanh vẫn là một cô bé yếu đuối chỉ mới chín tuổi.



Điều này thật sự quá sức tưởng tượng.



“Có thiên phú như thế, cho dù sau này con bé có lựa chọn tu hành, ta cũng muốn giúp đỡ nó một tay. Để con bé có thể vừa3tu hành, lại không bỏ lỡ trận pháp.” Đồ Sơn Quỹ Họa đã từng hào hứng nói.



Lúc rút linh lực của roi Xuy Long ra nàng đã bị trọng thương. Có điều nàng là yêu tu, mức độ hồi phục của thân thể vốn là đã nhanh hơn loài người. Mà yêu tu ở phố Hồ Lô lại có vô số dược thảo quý hiếm,9tất cả đều để cho nàng dùng miễn phí. Hơn nữa, tu vi của chính nàng cũng cao thâm, sau khi ngồi tĩnh toạ, cũng đã hồi phục hơn phân nửa.



Lúc này, Mão Quang mới đề cập với nàng về mảnh giấy mà Vinh Tuệ Khanh để lại, nói là vì con bé không muốn liên lụy bọn họ nên đã rời khỏi phố Hồ Lô.



Một đám yêu tu tìm khắp nơi ở phố Hồ Lô vẫn không thấy, mới biết được Vinh Tuệ Khanh thật sự đã rời đi.



Vô số tu sĩ Nhân giới ở bên ngoài đang tìm cô bé, một cô nhóc chỉ mới Luyện Khí tầng hai thì có thể đi đâu được chứ?



Lũ yêu tu đều sốt ruột không thôi.



Cuối cùng vẫn là Đồ Sơn Quỹ Họa bắt nhịp, bằng lòng gánh vác chuyện của Vinh Tuệ Khanh, quyết định tuyên bố với tu sĩ Nhân giới ở bên ngoài rằng Vinh Tuệ Khanh là người mà bọn họ che chở. Làm cho đối phương dù có bắt được Vinh Tuệ Khanh cũng không dám manh động.



Lời nói của Vương nữ Đồ Sơn luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, dù cho là ở tầng cao nhất của yêu tu thì cũng có vị trí nhất định.



Tâm tư Mão Quang rối bời, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy.



Mão Tam Lang tỉnh lại, nghe nói Vinh Tuệ Khanh đã đi, cũng vô cùng sốt ruột chạy sang bàn bạc.




Nếu Vinh Tuệ Khanh đã quyết định hiện thân, không thể nào không có chút phòng bị gì.



Cô có chết, cũng không thể chết không minh bạch ở đây.



Oan khuất của cô, của cả nhà bọn họ, còn có oan khuất của toàn bộ Dốc Lạc Thần, nhất định phải nói cho mọi người hiểu!



Nhưng mà cô vẫn quá xem thường mức độ vô sỉ của hạng người này. Cô vốn tưởng rằng, lúc cô đứng ở trước mặt nhiều người như thế, đối phương dù cho hận cô cũng không đến nỗi giết chết cô trước mặt mọi người.



Thế nhưng mà, hết lần này đến lần khác, người ta vẫn muốn giết chết cô trước mặt bao người.



Trong lúc hoảng hốt, Vinh Tuệ Khanh chỉ kịp nghiêng người tránh né, chân vận chuyển Cửu Cung Bát Quái Bộ, lách đầu mình ra khỏi bàn tay của Ngụy Nam Tâm. Dùng vai trái miễn cưỡng đỡ một chưởng của ông ta.



Một dòng hàn khí lạnh thấu xương chảy vào trong kinh mạch ở vai trái, làm cho Vinh Tuệ Khanh lập tức lạnh cóng đến môi đều thâm tím, ngay cả tóc trên đầu cũng kết thành hoa tuyết.



May thay cô tu luyện Húc Nhật Quyết, là khắc tinh của tất cả công phu tà ma âm hàn. Húc Nhật Quyết ở ngực tự lưu chuyển, che chở tâm mạch của cô, nhờ thế không bị luồng hàn khí kia gây thương tổn.



“Ngụy vương gia, ngài ở trước mặt nhiều người như thế muốn giết ta, sao không tự hỏi trong lòng ngài có thấy hổ thẹn hay không?” Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Ngụy Nam Tâm, gằn từng câu từng chữ.



Ngụy Nam Tâm không ngờ, một chưởng toàn lực của một tu sĩ Kim Đan như ông ta lại không thể giết chết một cô nhóc chỉ mới Luyện Khí tầng hai!



“Ta chém giết yêu nhân Ma giới, thì sao lại thấy hổ thẹn? Trái lại là ngươi, một yêu nghiệt không biết từ đâu chui ra, lúc mở miệng nói thì phải uốn lưỡi bảy lần đi đã. Ngươi chẳng màng ‘tiếng tăm’ của bản thân thì cũng đành, đằng này còn muốn tổn hại thanh danh của người khác. Ngươi có biết tội không? Một người phụ nhân gia đình quan trọng nhất chính là ‘thanh danh’, đã là một phụ nhân không còn danh tiết thì chỉ có một con đường chết! Ta khuyên người hãy nghĩ cho kỹ lại, xem còn muốn đối nghịch với ta hay không!” Ngụy Nam Tâm dùng lời lẽ “vừa đấm vừa xoa” với Vinh Tuệ Khanh, đe doạ không để cô làm lộ ra chuyện của ông ta.



Kể từ khi Ngụy Nam Tâm biết Vinh Tuệ Khanh đã chạy thoát, mà người của ông ta lại đều chết trên núi Lạc Thần. Tức khắc liền biết đối phương nhất định đã biết hết tất cả, cho nên vẫn luôn muốn trừ khử cô bé cho bằng được thì mới yên tâm.



Tuy rằng lời nói của Ngụy Nam Tâm mơ hồ làm mọi người chẳng hiểu vì sao. Thế nhưng đa số mọi người đều nghĩ là ông ta đang giáo huấn Vinh Tuệ Khanh.



Chỉ có Đại Ngưu và Bách Hủy hiểu được ý của Ngụy Nam Tâm, hai người liếc nhau rồi quay đầu đi chỗ khác.



Trong lòng Vinh Tuệ Khanh căng thẳng, cô trái lại đã quên mất. Cô chỉ một lòng muốn đem chuyện xấu của Ngụy Nam Tâm phơi bày ra ánh sáng, thế nhưng lại quên rằng nếu như công khai hết mọi chuyện, thì mẹ cô phải làm sao đây?!