Bổ Thiên Ký

Chương 80 : Trừng phạt

Ngày đăng: 16:17 30/04/20


Vinh Tuệ Khanh còn chưa mở miệng, Diệu Âm Điểu trên không lại nói: “Bích Ngọc Liên Hoa đã ra khỏi tam giới, không còn trong ngũ hành. Các ngươi không cần phí tâm tư nữa.”



Bách Hủy hơi ngây người, ngẩng đầu hướng lên bốn mươi lăm độ, đôi mắt xinh đẹp lướt nhanh qua chiếc xe lụa trên trời.



“Ồ?” Trong xe3lại truyền đến một âm thanh mang vẻ ngạc nhiên, giống như tiếng “hừ” lúc đầu, khiến người ta cảm thấy tâm tình vui vẻ.



Diệu Âm Điểu duỗi thân thoát khỏi dây thừng, bay xuống dưới, dừng phía trên đỉnh đầu của Bách Hủy, cất tiếng giòn tan: “Thánh nữ có lệnh, nữ này phạm tội miệng lưỡi, cấm nói ba năm,1xem như cảnh cáo.” Nói rồi, đầu người trên thân chim đột ngột há miệng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc biến thành vừa đen vừa xấu giống như dạ xoa, răng nanh trắng toát lộ ra. Một cánh nâng lên biến thành cánh tay thô đen, trái phải cùng tấn công, quạt chuẩn xác vào khuôn mặt đầy mị hoặc của3Bách Hủy.



Bách Hủy chỉ mới đến Luyện Khí tầng hai. Dù mang trong mình mị thuật đỉnh cấp, thứ nhất cô ta vừa mới nhập môn, tu vi không đủ; thứ hai căn cơ của cô ta quá kém, có mị thuật đỉnh cấp cũng bị cô ta luyện lệch đi.



Trước mặt Diệu Âm Điểu được Phật Tổ cưỡi trong truyền thuyết,3cô ta hoàn toàn không có khả năng trở tay.



Sau vài cái tát giáng xuống, Diệu Âm Điểu rung rung tay, biến trở lại thành cánh. Đầu người trên mình chim thu lại dáng vẻ hung ác của dạ xoa, khôi phục trở về khuôn mặt diễm lệ trước kia. Nó giương cánh bay về chiếc xe lụa dừng dưới bóng trăng,9đeo lại dây thừng kéo xe lên lưng.



Bách Hủy bị đánh đến mức nổ đom đóm mắt, hai má lập tức đỏ tấy, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Đại Ngưu, muốn mở miệng khóc thật to nhưng lại phát hiện mình thốt không ra tiếng được nữa!



Bách Hủy kinh hoảng vô cùng. Cô ta bị con quái vật đầu người mình chim kia đánh thành câm luôn rồi ư?!



“Trong vòng ba năm, ngươi không thể nói chuyện, tay không thể viết, thần thức không thể tu luyện. Hy vọng ngươi có thể nhớ kĩ lần giáo huấn hôm nay, chớ có tái phạm.” Diệu Âm Điểu vừa mới đánh Bách Hủy nói.



Hóa ra không những không thể nói chuyện! Cô ta còn không thể viết chữ, thậm chí ngay cả tu luyện thần thức, truyền âm báo mộng cho người khác cũng không thể!



Nếu vậy, lợi thế cô ta trọng sinh lại bị cướp trắng ba năm rồi!



Bách Hủy quăng một ánh mắt độc ác sang Vinh Tuệ Khanh. Tất cả là vì con tiện nhân này! Không những cướp đi cơ duyên của Đại Ngưu còn đối đầu với mình, hại mình biến thành câm! Món nợ này cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!



Vinh Tuệ Khanh không mảy may sợ hãi, huơ huơ nắm đấm với Bách Hủy: “Thánh nữ mang lòng từ bi, chỉ cấm ngươi không thể nói ba năm. Nếu là ta, ta sẽ đánh cho ngươi vào luôn lục đạo luân hồi, kiếp sau đầu thai chuyển thế học lại cách nói chuyện, cách làm người!”



Đồ Sơn Quỹ Họa tán thưởng nhìn sang Vinh Tuệ Khanh. Mắt nhìn của mình thật là không tồi, lương tài mỹ chất như vậy, không thu đứa trẻ ấy làm truyền nhân sẽ bị thiên lôi đánh ấy chứ...



Trên không trung vừa vặn vang lên hai tiếng sấm rền.




Kế hoạch trước mắt, cô ta phải tu luyện thật nhanh mị thuật đỉnh cấp của mình. Những tầng trước của mị thuật còn chưa đến trình độ tu luyện thần thức, tạm thời cũng không có gì trở ngại.



Đại Ngưu chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh, môi mấp máy một hồi mới thì thào ra tiếng: “Tuệ Khanh, muội thật sự là Tuệ Khanh sao? Muội thật sự không phải... yêu nhân Ma giới?”



Đồ Sơn Quỹ Họa khinh thường nhất là bộ dạng thật thà bám dính của Đại Ngưu, cầm roi quất vào không trung một cái, mất kiên nhẫn nói: “Ngươi còn có thể chỉ vào vị hôn thê của mình mà nói cô bé là yêu nhân Ma giới...”



Vinh Tuệ Khanh quả quyết ngắt lời Đồ Sơn Quỹ Họa: “Hắn không phải vị hôn phu của ta. Ta chưa bao giờ đính hôn với hắn. Ta có thể thề với tâm ma, nếu ta đã đính hôn với hắn, ta sẽ chết không tử tế!”



Tất cả mọi người lại ngẩn ra.



Đại Ngưu mang vẻ mặt chất phác, thật sự khiến người khác khó có thể tưởng tượng hắn nói dối.



Đại Ngưu cười khổ lắc đầu, giống như đối với một tiểu muội muội đang giận lẫy: “Được rồi, được rồi. Chưa đính hôn thì chưa đính hôn, đều nghe theo muội.” Hoàn toàn mang dáng dấp yêu thương cô vô cùng.



Mọi người lại xem đó như tiểu tình lữ đang giận hờn nhau, đều cười cười lắc đầu, đứng về phía Đại Ngưu.



Vinh Tuệ Khanh tức đỏ mặt. Cô không ngờ tới một Đại Ngưu nhìn có vẻ thành thật lại thủ đoạn như vậy.



Đến lúc này, cô đã không thể biện bạch cho Đại Ngưu rằng Bách Hủy đã ảnh hưởng đến hắn.



Bản thân hắn vốn cũng không phải người tốt!



Chính hắn ôm suy nghĩ không tốt lành gì mới có thể thân thiết với loại người tiểu nhân như Bách Hủy.



Người người đều nói vật họp theo loài, người chia theo bầy, không phải không có đạo lý.



Vinh Tuệ Khanh thở dài, dứt khoát gạch Đại Ngưu ra khỏi danh sách “bạn đồng hương” của cô. Cô hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Đừng tưởng Dốc Lạc Thần chỉ còn lại hai người ta ngươi thì ngươi có thể ăn nói bừa bãi. Thời gian lâu dài sẽ chứng minh ai mới là người nói dối.” Nói rồi, Vinh Tuệ Khanh ôm quyền vái chào chúng nhân và yêu tu tại đấy: “Ta chỉ nhắc nhở mọi người một câu: Biết người biết mặt không biết lòng. Ta chỉ nói đến thế, mọi người tự mình cân nhắc lấy.”