Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 1 : Mở đầu

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


                 



Sau bộ truyện cũ, Mi hy vọng bộ truyện mới cũng sẽ tiếp tục được ủng hộ ~~~~~~



Love you <3



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



“Mày mau cứu tao! Bố già bắt tao lấy chồng kìa!” tiếng gào thét tuyệt vọng của tôi vang khắp nhà nó _ con bạn thân từ bé của tôi.



Tôi rầu rĩ mười chắc nó cũng chín. Nó đưa ánh mắt không quan tâm tặng cho tôi, khẽ thở dài một tiếng.



“Con này hôm nay lạ! Bị bồ đá hả mày?” tôi hỏi nó.



“Tao phát hiện thằng bồ cũ của tao không phải vì không còn tình cảm với tao mới đòi chia tay.” nó lại thở dài, tôi đã buồn nay còn chán nản hơn! Tuổi 17 phơi phới tràn đầy năng lượng và tình yêu thế này, pama lại ép tôi đính hôn chứ!!



“Hắn làm sao?”



“Hắn bị gia đình ép buộc.”



“Ơ... thời buổi nào rồi mà cái chuyện ép buộc con cái nhiều như ri đấy phỏng.”



“Mày thôi cái điệu đó cho tao nhờ bà cô già!”



“Ơ! Tao đang bênh vực thằng chồng mày mà con này!!”



“Bênh kiểu mày...” nó thở dài thườn thượt.



“Chậc! Tao với mày đi mua sắm, mai là ngày học đầu tiên rồi! Mày xem ngày mai tao sửa soạn đi cưa trai này! Mày thì lo gì, hotgirl khối mà lo xa... Mày tương tư tới bồ cũ thì tội thằng người yêu hiện tại chứ!”



“Thôi tao biết rồi! Vậy đi thôi. Mày chỉ được cái dẻo mồm.”



“Bạn thân với tao đã 10 năm rồi mày còn không hiểu tao!”



“Thôi mau đi. Lắm chuyện.”



...



Tôi và nó tung tăng hết cái quận một, rồi về nhà nó. Tôi đang trong thời kì nổi loạn và hiện là bỏ nhà ra đi.



Tôi thả người trên sofa, lôi điện thoại ra bấm.



Hai cuộc gọi nhỡ, một từ bố, một từ mẹ. Một tin nhắn “Mày về nhà ngay cho tao con kia!“.



“Bạo lực!”



“Ê. Tao mới quen một thằng trên facebook. Nó cũng học trường mình đó mày.” nó nói xong đưa chai nước lên tu ừng ực. Con bạn thân tôi vẻ ngoài đằm thắm thế thôi chứ tính cách nó cũng... man man lắm a.



“Rồi sao?” tôi điềm nhiên không quan tâm.



“Thì sao nữa, nó đòi hẹn ngày gặp mặt.” nó cau mày lại tu nước.



“Đẹp trai không? Không đẹp thì dẹp. Chứ mà cỡ Chí Phèo thì...”




“Ừm... Minh đó hả? Thằng bé đó rất tốt bụng, nhắc mới nhớ, hình như nó bằng tuổi em đấy! Nhật Minh làm ở đó khoảng một hai tuần gì đó rồi, mà mỗi lần bên tiệm chị có chuyện gì là nó lập tức chạy sang giúp đỡ... hơn nữa, nhan sắc của thằng bé cũng không tồi... chị rất là để ý nha.” nói xong, chị ấy còn kèm theo một nụ cười rất khả ố.



Lâm khẽ rùng mình, sau đó mới mỉm cười:



“Chị làm giúp em một kiểu tóc đơn giản thôi. Em có chuyện cần sang đó.”



“Được thôi. Cũng sắp hoàn tất rồi. Em cứ tự tin ở chị.”



“Vâng.” Lâm cười rồi gật đầu.



Nói xong, nó lại rơi vào im lặng, nhìn Minh chăm chỉ làm việc ở phía bên kia.



...



Sau khi đâu đó xong xuôi, Lâm thản nhiên để luôn xe ở tiệm làm tóc rồi đi bộ sang Starbucks. Thấy Lâm, Minh tỏ ra ngạc nhiên, cũng có chút ngượng ngùng khi bị cô bạn trông thấy bộ dạng làm việc kiếm thêm thu nhập của mình, cậu cười cười:



“Lâm đó hả?”



“Ừ. Minh làm việc ở đây sao?”



“Ừm.”



“Trùng hợp quá, mình thường hay uống cà phê ở đây, tại sao từ trước đến giờ không gặp cậu nhỉ?” Lâm tung chiêu thăm dò.



“Mình chỉ mới làm việc ở đây hơn một tuần thôi.” Minh cười.



M... Một tuần? Thật sự chỉ có một tuần... Mới chỉ một tuần mà khả năng làm việc đã đến mức kinh ngạc như vậy. Minh thuần thục như một người chuyên nghiệp, khiến Lâm càng có hứng thú tìm hiểu anh chàng.



Hoặc là Minh thường xuyên làm việc này ở nhà, hoặc là Minh có khả năng nắm bắt rất tốt. Mà Lâm thì thường chết điêu chết đứng những anh chàng thông minh, hoặc những anh chàng đảm đang việc nhà... Minh cậu ấy lại có cả hai.



Lâm lại không kiềm được mà gửi trao Minh một ánh mắt đầy tình ý, chẳng qua là Minh không nhận ra, từ biệt Lâm một câu rồi quay lại làm việc.



Lâm chọn chỗ ngồi cho mình, lặng lẽ quan sát Minh... người con trai này thật sự rất thú vị...



...



Tối hôm đó, lúc tôi đang ngồi trên bàn ăn thưởng thức món ăn Việt Nam chính gốc chất lượng cao – mì tôm thì có tiếng chuông cửa.



Liếc ngang đồng hồ đang chỉ mười giờ tối, tôi thở dài... bấm chuông nhà tôi giờ này thì chỉ có thể là con nhỏ đó...



Hình như tôi chưa hề giới thiệu về gia cảnh của mình thì phải.



Họ tên tôi thì bạn đã biết rồi, gia đình thì cũng mới chỉ biết thuộc hàng trung lưu không có gì nổi bật, nhưng ba mẹ chúng tôi mua hẳn cho chúng tôi hai căn nhà riêng ở gần trường để tiện đi học... căn nhà không lớn, chỉ vừa vặn đầy đủ tiện nghi, khá là thoáng mát và rộng rãi.



Hai căn nhà của tôi và Lâm ở gần nhau, chỉ cách có con đường ngắn nên nhiều khi nó sang nhà tôi ăn tối rồi ngủ luôn ở đây, sau đó chúng tôi có thể trò chuyện cả đêm.



Tôi buông đũa, chạy ra cửa mở cho nó. Con này lạ ghê, tôi đã đưa chìa cho nó rồi, sao còn cái trò bấm chuông cửa như thế này.



Tôi mặt nặng mặt nhẹ lườm Lâm khi nó dắt chiếc AB vào sân, đồng thời lẩm bẩm “Mày làm cái gì mà không tự mình mở cửa, có biết tao đang hưởng thụ tinh hoa không? Rõ phiền.”



Trái với suy nghĩ của tôi, nó không tức giận hay nhăn nhó gì cả, chỉ quay sang tôi cười “Tao xác định rồi. Đối tượng lần này của tao sẽ là Nhật Minh.”