Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 126 :

Ngày đăng: 13:29 18/04/20


Đã có một lần, Hạ vô cùng vô trách nhiệm, giao con gái của mình cho Lâm giữ giúp.



Khải đi công tác ở New York 2 tuần, cô nàng nằng nặc đòi theo, nhưng lại không chịu đem theo bé Mân, định gửi ở nhà ba mẹ, nhưng ba mẹ cô cũng đi du lịch hết rồi. Bởi thế, ai bảo mùa xuân là mùa đi du lịch cơ.



Kết quả, Hạ quẳng đứa con mới 7 tuổi của mình sang nhà Lâm. Trong khi cô nàng còn phải chăm thêm thằng nhóc 6 tuổi nhà mình. (Tại sao mà cưới sau lại có bé trước nhỉ =)))))



Mân và An từ còn bé đã thường hay chơi cùng nhau, bởi ba mẹ hai đứa là bạn thân, hơn nữa, còn là một đứa là bé trai, một đứa là bé gái, cho nên ba mẹ hai bên ra sức ghép đôi hai đứa. Dù bé gái có lớn tuổi hơn bé trai, nhưng đối với bốn con người với những suy nghĩ kì lạ và ngớ ngẩn đó, thì chuyện đó chẳng là gì.



Sáng sớm hôm đó, Lâm đang ôm Minh ngủ trên giường thì chuông cửa liên tục reo, thể hiện sự vội vã của người đang đứng bên ngoài.



Không giống như Hạ và Khải, sau khi cưới xong, Lâm và Minh sống trong một căn hộ ở chung cư cao cấp. Trong khi hai người kia mua một căn nhà nhỏ rồi ở đó.



Lâm đá đá vào người Minh: "Anh ra mở cửa đi."



Minh không nói không rằng, dụi dụi mắt ngồi dậy. Trong cái tiếng chuông dồn dập đó cũng không quên cúi người đặt lên trán Lâm một nụ hôn chào buổi sáng như mọi khi.



Anh bước xuống giường, đi thẳng ra cửa với tốc độ nhanh nhất, tránh để tiếng chuông cửa phiền toái phá hỏng giấc ngủ ngon của con trai và vợ anh.



Hạ và Khải đứng ở bên ngoài, hai người nắm tay bé Mân đang đứng ở giữa.



Hôm nay bé mặc một cái đầm màu trắng rất xinh, ngay eo còn thắt một dải lụa.



Khuôn mặt bụ bẫm, làn da trắng trẻo, cùng với nụ cười tươi rói của Mân đủ để khiến người khác ngoái lại nhìn: "Chào ba Minh."



Minh cười nhẹ nhìn Mân, rồi ngẩn đầu nhìn Khải, hắn đưa cho anh cái ba lô thật lớn, bên trong có chứa quần áo của Mân.



"Con gái, vào nhà nào."



Mân chạy thẳng vào trong, nhanh tay mở cửa phòng An.



Ba người lớn nhìn theo bé gái, trong lòng ấm áp. Minh lên tiếng: "Được rồi, cứ giao bé Mân cho tụi này, hai người đi cẩn thận."



Hạ và Khải gật đầu, trước khi đi, Hạ còn quay lại cười tươi với Minh: "Cảm ơn nhiều nha. Đúng là bạn tốt."



Minh khẽ cười rồi đóng cửa.



Minh đặt cái ba lô lên ghế rồi vào lại trong phòng ngủ, nằm lên giường ôm Lâm tiếp tục ngủ.



Trong khi ở căn phòng bên cạnh, Mân lay lay người An: "Dậy đi An, dậy chơi với chị."



Hôm nay là chủ nhật, bên ngoài trời mưa lất phất, đem nhiệt độ của cả thành phố hạ xuống.



Không khí mát mẻ khiến cho bé An thoải mái cuộn mình trong chăn, không quan tâm đến người bên cạnh có lay đến thế nào."An!! Dậy đi."



Cuối cùng bé An cũng chịu dậy. Bé dụi dụi mắt, vừa nhìn thấy Mân liền mỉm cười: "Chị Mân đến chơi ạ?"



"Ừ, kể từ hôm nay, chị sẽ ở đây trong vòng 2 tuần."



An trợn tròn mắt: "Thật ạ?"



"Ba Khải và mẹ Hạ đều đi du lịch cả rồi, chị Mân không ở nhà một mình được, nên đến ở cùng với An nhé."



An gật đầu rõ mạnh, trán hai đứa va vào nhau một cái cốp.



Sau đó thì hai bên xoa đầu cho nhau, cười tươi rói: "Đau ơi bay đi."



...



Minh chống tay hai bên người Lâm: "Vợ, có muốn tập thể dục buổi sáng không?"



Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt nhìn khuôn mặt điển trai bên trên mình: "Ưm... đang mưa mà, tập thể dục gì chứ?"



"Tập thể dục trên giường."



"..."



"Muốn không?" hơi thở ấm nóng của anh phả đều trên mặt Lâm.



"Lưu manh."



Minh cười khẩy, cúi xuống hôn lên má Lâm, còn định hôn tiếp thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.



Mân dắt tay bé An, hai đứa đứng ngay cửa phòng nhìn chăm chú ba Minh và mẹ Lâm: "Tụi con đói rồi."



Minh và Lâm: "..."



Sau khi hai đứa nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời ra phòng ăn trước, Minh nói nhỏ vào tai Lâm: "Ngay hôm nay đi mua khóa phòng."



"..."


Cuối ngày, cô nói nhỏ với Lâm: "Ừm... chị, hai đứa nhỏ, hình như là..."



Lâm xấu hổ cười gượng, để người ngoài nhìn thấy cô giáo dục con cái không đúng cách mất rồi: "Haha... hai đứa nhỏ thích nhau, cũng không phải là không tốt, tụi nó thân thiết vậy... ừm..."



Chi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lâm, vô cùng thông minh cười: "Không có gì đâu ạ, em chỉ thắc mắc vậy thôi, hai đứa trẻ rất ngoan, cũng dễ ăn nữa. Ngày mai em lại đến, bây giờ em về nhà."



"Ừ, để chị bảo anh Minh đưa em về."



Chi vội xua tay: "Không cần đâu ạ, hai người cứ nghỉ ngơi, em về."



Sau khi chị Chi về rồi, hai đứa nhỏ nằm dài trên sàn vẽ vời cái gì đó, mà mỗi đứa một bức.



Lâm cười hỏi: "Hai đứa đang vẽ cái gì vậy?"



"Vẽ người mà mình thích nhất ạ." Hai đứa nhóc đồng thanh trả lời, ánh mắt ngời ngời.



Học sinh cấp 1 đương nhiên không thể vẽ đẹp như họa sĩ, nhìn vào không phân biệt được ai là ai, chỉ biết Mân vẽ một người con trai, còn An vẽ một người con gái.



Ba Minh và mẹ Lâm thấy hai đứa nhỏ tự chơi với nhau, hai người ngồi trên ghế sô pha dựa nhau xem tin tức.



Lâm kể khổ cho Minh nghe về cả ngày làm việc của mình, nhận lấy cái xoa đầu đầy dịu dàng của Minh.



Hai đứa nhỏ đem theo hai tờ giấy đến trước mặt hai người.



Mân và An hào hứng giơ cao bức tranh mình vừa vẽ được ra phía trước, vui vẻ hỏi: "Ba mẹ, thấy tụi con vẽ có đẹp không ạ?"



Nàng Lâm nhà mình mắc chứng bệnh cuồng phim truyền hình... vào khoảnh khắc đó, ảo tưởng rằng con trai mình chính là con trai nữ chính trong phim, vẽ người mình thích nhất chính là vẽ mình, đương nhiên cười tươi rói: "Tất nhiên là đẹp rồi, tấm nào cũng đẹp hết."



"Mân của con đương nhiên phải đẹp."



An vừa dứt lời, Mân liền đỏ mặt. Lâm lúc đó... khuôn mặt từ hớn hở chuyển sang đen xì. Minh đương nhiên nhận ra ban nãy vợ anh đã ảo tưởng cái gì, che miệng cười vui vẻ.



Anh hỏi Mân: "Vậy còn con, con vẽ ai?"



Mân đỏ mặt cười: "Vẽ An ạ."



Hai người lớn: "..."



Hai đứa nhỏ nhìn nhau cười.



Lâm ngay lập tức tịch thu hai bức tranh, chụp hình gửi qua cho Hạ: Cảm thấy bị phản bội~



Cả tuần sau đó cứ bình yên như thế mà trôi qua.



Ba Minh mẹ Lâm nhìn mấy đứa nhỏ cứ thể hiện tình cảm công khai, hoảng hốt đến mức ngày nào cũng nhắn tin cho Hạ, hỏi ý cô nàng về tình hình hai đứa nhỏ.



Mà cô nàng Hạ xem ra chẳng có ý kiến gì, thậm chí còn cố ý thúc đẩy tình cảm của hai đứa nhỏ.



Lâm nhìn Mân gọt táo, còn An thì rảnh tay đút cho cô bé ăn, mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán. Hai đứa thân thiết với nhau thì tốt, nhưng mà yêu sớm quá cũng không tốt.



Minh an ủi cô: "Em đừng lo quá, hai đứa nhỏ đều là những đứa bé ngoan, còn thông minh nữa, không sao đâu."



Lâm gật đầu.



Ngày mà Hạ và Khải bay về nước, việc đầu tiên bọn họ làm chính là chạy thẳng đến nhà Lâm và Minh đón bé Mân về nhà.



Cô bé mặc áo thun quần sọt, chạy vội đến chỗ của Hạ, sà vào lòng cô.



"Con gái!!"



An nhìn Mân cười toe toét trong lòng mẹ vợ tương lai, đứng một bên nhìn bé với ánh mắt dịu dàng.



Lại thấy ánh mắt thằng con trai của mình dành cho An, Lâm nức nở:



"Hức... tao xin lỗi mày. Lỗi tại tao dạy con trai không tốt, để nó đi dụ dỗ con gái mày... hức hức..."



Hạ ngoắc ngoắc An lại gần mình. Bé chạy lại gần, đứng thẳng người bên cạnh Mân, lúc này vẫn còn thấp hơn Mân 5 cm.



"Con có hứa sẽ luôn ở bên cạnh chị Mân không?"



"Vâng, đó là chuyện duy nhất con muốn làm."



"Vậy được, mẹ giao con gái cho con."



An cười tươi rói. Lâm đứng một bên đơ người, vậy là phí công cô lo cho tụi nhỏ cả hai tuần vừa rồi à?



...



(còn tiếp...)