Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 13 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Tôi ở lại đến tận tối. Cơn sốt của Khải cũng đã giảm đáng kể. Nói gì thì nói, sau hôm nay tôi mới phát hiện ra bản thân tôi cũng rất có khiếu chăm sóc cho người khác, lần đầu tiên tôi thấy mình có ích đối với ai đó.



Khải sau khi đã khỏe lại đôi chút thì bắt đầu làm khó làm dễ tôi, hắn chẳng bận tâm cả ngày hôm nay tôi đã hì hục bên cạnh hắn như thế nào mà bắt tôi dìu hắn vào phòng tắm. Hừ... Trong khi đợi hắn đi tắm thì tôi nấu được một nồi... e hèm cháo, qua cách làm trên mạng. Sau đó tôi để lại cho hắn một mạnh giấy chào tạm biệt rồi ra về.



Nhìn đồng hồ nho nhỏ trên tay, tôi mới giật mình phát hiện thì ra đã trễ đến như thế này rồi. Giờ này thì xe buýt cũng không còn nữa, mà taxi thì tôi lại không đủ tiền. Tôi đành cuốc bộ về nhà...



Hự... nhìn về con đường thẳng tắp phía trước cùng với tương lai mịt mù u tối, tôi bất giác thở dài. Từ nhà Khải về nhà tôi đâu có gần... nếu đi xe thì đã hơn mười năm phút rồi, đi bộ không chừng tới sáng mai mất thôi.



Sau ngày hôm nay, tôi lại rút ra một kinh nghiệm khác... không có xe riêng nó cũng thật là khổ sở.



Tôi không phải là không thể chạy vì thỉnh thoảng vẫn mượn xe Lâm chạy vù vù, chỉ là nhà thì gần trường nên tôi tự nhiên thích đi bộ, cũng chẳng mua xe... kết quả là những lần như thế này tôi toàn bắt xe buýt hoặc nhờ bạn chở, taxi thì thôi bỏ đi. Dù ba mẹ tôi cũng thuộc hàng khá giả nhưng tôi vẫn thích tiết kiệm hơn.



Đi được chừng mười phút... thấy phố xá vẫn thật lạ mắt... đến khi nào mới về được đến nhà tôi... hay là cứ đi taxi cho rồi.



Tôi dừng lại bên lề định đưa tay ngoắc ngoắc chiếc taxi đang đi về phía mình thì một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi.



Tôi giật mình và theo phản xạ là nhảy vào trong lề, trừng mắt lên nhìn cái người kia.



Người ngồi trên xe, cũng chính là Khải thấy mình bị tôi xem như cướp giật thì bĩu môi: “Lên xe đi tui đưa bà về.”



“Hả?” sau câu nói của hắn tôi mới từ từ thấm tình huống hiện tại “Sao ông ở đây? Vẫn còn bệnh đó!”



“Tui có chút công việc phải đi.”



“...” tôi vẫn dè chừng nhìn hắn.



“Ê đừng có ảo tưởng là tui theo tới tận đây để đưa bà về chứ!” Khải gần như bật cười.



“...” sao hắn nhìn ra được suy nghĩ của tôi vậy. Tôi hắng giọng ngượng ngùng “Vậy cho tui đi ké.”



Nói rồi tôi chẳng dám nhìn mặt hắn nữa mà leo thẳng lên xe.



“Vịn vào. Tui phóng đó.”



Nói mà cũng như không, cứ như câu đó chỉ nói cho có chứ chẳng muốn cho tôi nghe ý, câu nói còn chưa dứt thì hắn đã phóng xe đi rồi.



Cả người tôi bị giật một cái vô thức bám sát người Khải.



Hình như hắn đang cười run lên.




Không biết hắn có nghe không, hay là đang cố tình không nghe, mà cứ tiếp tục hành động, tôi chỉ còn một tí nữa thì chui tọt vào miệng Khải thì bị rơi ra khỏi cây kẹo. Tôi rơi một cái thì giật mình tỉnh giấc. Tôi đột ngột ngẩng đầu, trán tôi đập thẳng vào một cái gì đó.



Sau khi định thần lại mới phát hiện đó là bàn tay của ai đó. Mà cái bàn tay đó xem ra cũng không có ý định rời khỏi trán tôi.



Tôi trân trân mắt nhìn bàn tay đó, vô thức lùi người về phía sau một chút, đầu lại tựa vào cái gì đó.



Giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu: “Dậy rồi hả?”



Bàn tay đó rụt lại. Tôi quay đầu thì nhìn thấy Kha đứng bên cạnh tôi, còn tay đang trên đường tiến tới túi quần.



“Định gọi bà dậy mà chưa gì đã tự tỉnh rồi.” Kha mỉm cười giải thích. Tôi gật gù: “Xin lỗi... á! Tám giờ rồi?!!” tôi hoảng hốt khi liếc thấy cái đồng hồ nằm trong góc phòng. Tôi lập tức đứng dậy, lúc này mới để ý xung quanh ngoài tôi và Kha ra thì đã chẳng còn ai nữa rồi, phóng tầm mắt ra ngoài sân trường cũng không có bóng dáng ai hết.



“Họ đi cả rồi.” Kha liền giải thích khi thấy cái mồm ngoác tận mang tai của tôi.



“Chết rồi...” tôi lẩm bẩm, lôi điện thoại ra định gọi mắng cho Lâm một hơi.



“Yên tâm. Không có trễ đâu. Hình như tui chưa giải thích cho bà. Tụi mình hôm nay chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất sẽ đi thu gom quà, cũng như đến cửa hàng để tự tay tạo nến và lồng đèn. Nhóm thứ hai sẽ đến trại trẻ để chơi đùa với mấy nhóc trước, chúng ta sẽ đến sau.”



“Vậy...”



“Tui với bà nhóm một, không sợ trễ.”



Ba từ tui với bà Kha nói ra nghe thật dễ dàng nhưng vẫn khiến tim tôi đập nhanh chậm một nhịp.



Cái loại cộng gộp ấy khiến tôi thấy có chút thân thiết với Kha, dù tôi và hắn gặp nhau mới có mấy lần.



“Nhưng nếu bây giờ không đi... chúng ta sẽ trễ.” Kha cười duyên, hàm răng trắng đều thoắt ẩn thoắt hiện “Đi thôi.”



Thấy tôi cứ tần ngần mãi một chỗ còn lúng ta lúng túng như gà mắc thóc, Kha liền kéo tay cổ tay tôi ra ngoài.



Kha liền leo lên ghế trước, nhìn dáng vẻ vô cùng chắc chắn, khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.



“Lên đi.” Kha mỉm cười.



Tôi lại thấy cảm động rồi... bình thường nếu là Huy Gay... nó đã bảo tôi đèo nó rồi. Dù nó có gay đi chăng nữa thì nó vẫn mang thân hình một con heo, tôi đèo nó giữa trưa nắng chỉ muốn đá nó một phát lăn ra tận ngoại ô.



Vì Kha giỏi lắt léo quá mà tôi hoàn toàn không chú ý đến chi tiết... kể cả khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi đó mười lăm phút trước, tại sao Kha lại dành ra ngần ấy thời gian để gọi tôi dậy, nếu chỉ đơn giản là lay tôi một cái...