Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 19 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


Phần đầu của chap này hãy để Mi chúc các bạn có một năm mới vui vẻ, dồi dào sức khoẻ với cả nhiều thành công trong cuộc sống há



                 



Đừng quên ủng hộ truyện của tui nhaaaaa



Nha mấy ché



Nhaaaa



Nhớ nha



Nhây vậy đủ roài~~~



Happy New Year!!!!



                 



                 



Kha đưa tay vuốt lọn tóc vươn trên gò má của tôi xuống, rồi thuận tay vuốt luôn mấy phần còn lại cho nó đỡ rối.



Tôi không biết lúc này bản thân nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể chết trân trước ánh nhìn như lửa đốt của mấy đứa kia, tiếng hú hét vang cả một dãy phòng học, cùng với ánh nhìn nghiêm túc của Kha.



Vuốt xong đâu đó, Kha mới chịu tạm biệt tôi: “Bye. Tan học gặp.”



Tôi vô thức gật đầu một cái, giống như con cún nhỏ chờ chủ về nhà. Kha vui vẻ quay lưng bỏ đi.



Cậu ta vừa khuất bóng dưới cầu thang, tôi đã bị cả lũ phanh ra làm nghìn mảnh!!!



...



Khải đứng trầm mặc nhìn về dãy phòng học đối diện lớp mình.



Vừa chuyển tiết, cậu bạn thân lâu năm đã vội rời khỏi chỗ ngồi chạy đi đâu đó. Linh cảm có thể cho Khải biết, thằng bạn Khải đang muốn đi đâu. Cậu cười với Băng một cái hiếm hoi nhìn vô cùng gượng gạo rồi chậm rai bước ra ban công nhìn về dãy phòng học đối diện.



Trường học này xây theo kiểu số 8, tức là dãy giữa chính là dãy của Khải có thể nhìn bao quát toàn bộ những dãy phòng còn lại. Lọt vào tầm mắt của cậu lúc này là hình ảnh Hạ đang bức xúc với Lâm cái gì đó mà bộ mặt hết sức khó coi, nhưng cũng không kém phần dễ thương. Gương mặt bụ bẫm đó những khi cau có lại đáng yêu như thế, chỉ khiến câu muốn véo một cái.



Ngay sau đó, cậu lại thấy Kha đến bên Hạ... trái tim của cậu đột nhiên thổn thức, một vài gợn sóng lăn tăn như đang dâng trào trong Khải. Cậu nắm chặt hai tay, chỉ lặng lẽ quan sát hai người kia.



Khi bàn tay của Kha chạm vào gò má Hạ, Khải đã chạm đến giới hạn, cậu lập tức quay người bước vào trong phòng học không một lần ngoái lại.



Ngàn vạn lần tự nhủ với bản thân... khi Khải cùng với Băng, còn Hạ có thể đến với Kha chính là lựa chọn hoàn hảo nhất.



Như thế, cậu không phải làm tổn thương Băng, mà tình cảm của Kha cũng được đáp trả, bạn của cậu sẽ không đau buồn.



Chỉ cần ôm hết nỗi buồn vào lòng nhưng Khải có thể thấy mọi người xung quanh đều hạnh phúc, đó cũng được xem là niềm an ủi duy nhất.
Kha bình thản uống nước, trên môi vẫn thoắt ẩn hiện một nụ cười thích thú.



Một lát sau, hơn nửa lớp 11A1 giơ ngón cái lên hướng về phía Kha.



Kha lúc này mới cười toe toét nói với tôi: “Từng này người nhé.”



Tôi liền vui vẻ gật đầu, nhưng khi liếc qua góc của Khải, tôi cứng người khi thấy cả hai người họ cùng đi. Nhưng Khải là do bị lôi đi bởi bằng chứng là Băng đang nắm cổ tay Khải kéo lên.



Nụ cười tôi trong vài giây ngắn ngủi đột ngột xéo xẹo, sau đó tôi liền quay sang Jen ra hiệu. Nó cười tít mắt.



...



Jen ra hiệu cả lớp im lặng, đẩy cả lũ ra ngoài hành lang, phân công cho Thủy Điệu và An Ẹo rình mò mấy cái camera trong trường, sau khi thấy đã an toàn mới ngoắc tay cho cả đám bám đuôi đi theo sau.



Jen đóng cửa lớp rồi mới lẻn theo, mém tí đụng độ giám thị, may mà nó nhanh trí chui vào lớp của người ta. Cơ mà cái may thứ hai là lớp đó là lớp của nhỏ bạn nó chứ không là đi đời luôn rồi.



...



Xốc lại ba lô trên vai, tôi một tay nắm thanh sắt của hàng rào, một tay vén cao váy, lấy đà leo lên. Sau khi yên vị trên cao, đám con trai lớp tôi bên dưới bắt đầu thủ thế đỡ.



Tụi nó hôm nay dễ thương vô cùng. Tình nguyện nhảy ra ngoài trước rồi đứng ngoài đó dàn hàng đỡ đám con gái tụi tôi.



Tụi con gái thì lần lượt leo lên hàng rào rồi nhảy xuống cho tụi nó đỡ.



Vài phút sau, cả lớp đã vượt rào an toàn.



Sau đó cả đám chạy sang bãi giữ xe lấy xe về nhà.



Trường tôi thì tất nhiên không cho học sinh gửi xe máy trong trường, nên tụi nó toàn đem gửi xe ở mấy bãi giữ gần đó... cũng may là vậy nên bây giờ trốn tiết đi chơi mới có xe mà đi.



Lâm chở tôi về nhà lấy quần áo rồi cùng đến Văn Thánh.



Vào bãi giữ xe, tôi liền trông thấy cả hàng toàn những chiếc xe quen thuộc, trên môi vô thức nở nụ cười.



Gửi xe xong, đi theo một khúc nữa băng qua mấy con đường dài trải đá, hai bên trồng cây xanh, còn có một cái hồ lớn mới gặp tụi lớp tôi lố nhố một góc, nháo cả một vùng.



Dường như mấy ngày thi rồi tụi nó stress lắm nên bây giờ mới bùng cháy thành ra như vậy.



Thấy tôi và Lâm mò đến, Minh lập tức chạy ra mỉm cười. Thế là cái lũ tụi nó mắt sáng rỡ như thấy vàng, lập tức cả bọn ồ lên. Trong khi hai nhân vật chính lại chẳng thèm quan tâm, bị chọc ghẹo mãi rồi cũng thành quen.



Tôi lấy điện thoại gọi cho Kha. Cậu ta lập tức bắt máy.



“A lô.”



“11A1 đâu rồi? 11A4 đang chờ.” Giọng tôi đầy chất cười.