Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 21 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


                 



                 



“Tin nhắn xin lỗi lần trước... tui nhận được rồi. Nhưng... khi trả lời lại bà thì không liên lạc được.”



Gió thổi qua một hơi mạnh khiến tôi chới với.



Tiếng lá cây xào xạc như chiếm lĩnh không gian, trên đầu chúng tôi, những tán cây khẽ đu đưa, để những tia nắng cuối cùng xen vào rọi xuống đất những hạt li ti.



Tôi khẽ mở miệng đáp



“Ờ thì... tui lên núi ôn thi...”



Khải đột nhiên phì cười. Rồi sau đó, chúng tôi lại rơi vào im lặng, không một ai nói thêm lời nào nữa.



Mãi một lúc sau, Khải mới nói với tôi: “Chuyện lần trước... tui xin lỗi. Thật ra... chuyện tụi mình là người dưng, tui không...”



“Hạ!!!” Huy Gay gọi lớn tên tôi... cậu ta với một bạn nữ bên 11A1 từ sau phóng lên vượt chúng tôi, sau đó lại quay người cười vào mặt tôi “Haha!! Hai người đua không?”



Nhìn khuôn mặt hớn ha hớn hở của Huy, tôi bĩu môi.



“Vớ vẩn.”



Tình cờ lúc đó, một giọng nam cũng hòa âm với tôi.



Sau một hồi ngẩn ra mới phát hiện tôi và Khải vừa đồng thanh nói câu đó.



Huy đã mất dạng, chúng tôi lại rơi vào im lặng.



Tôi không có đủ dũng khí để bảo Khải tiếp tục câu nói, còn hắn cũng không nói gì.



Chạy lòng vòng, tôi chạm mặt cặp đôi Kha với Jenifer lớp tôi.



Jen thấy tôi từ xa đã hét ầm lên: “Ê con kia!!”



“Gì mày?”



Sau đó, để mặc cho hai bạn nam kia bẻ lái với đạp xe, tôi và Jen ngồi tán ngẫu... tính ra thì chạy xe đạp đôi cũng có cái tiện của nó, tôi không cần phải làm gì nhiều, có đạp cũng chẳng có cảm giác gì nặng nhọc.



Đạp xe xong thì trời cũng đã chạng vạng tối, cả đám chúng tôi kéo nhau đi bộ ra cầu Sài Gòn gần đó ngắm cảnh.



Leo lên giữa cầu, cả đám chúng tôi không phân biệt 11A1 hay 11A4 dàn hàng ra nắm tay nhau hét lớn về phía con sông to lớn, để cho tất cả mọi người lúc đó chạy ngang đều quay đầu lại nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên và hoảng hốt thì chúng tôi chạy xuống cầu rồi cười sằng sặc.



Thật ra chỉ dám làm có một lần, làm thêm vài lần nữa có khi cả bọn lên phường uống trà đá không chừng.



Nháo đến khi trời đã tối, đưa tay ra chỉ còn thấy mờ mờ thì cả bọn mới thực sự kéo đi ngắm cảnh. Cũng như ban nãy, chúng tôi dàn hàng ra rồi đu lên thành cầu nhìn cây lục bình trôi từng đợt từng đợt.



Gió lộng. Gió thổi tung hết tóc tụi con gái, mà gió cũng chẳng có ý định sẽ dừng, cứ mãi đưa đến những cơn dạt dào, dịu dàng mà mạnh mẽ.



Trời mờ mờ tối, cảnh vật xung quanh càng trở nên bình yên một cách kì lạ.
Tôi hậm hực bóc bắp cho một nắm lớn vào miệng rồi đưa ly lên miệng hút rột một cái.



Từ bên cạnh đột nhiên truyền tới một hơi ấm, ghế bị lún xuống rõ rệt.



Ánh sáng mờ ảo trên màn hình hắt xuống, tôi mới phát hiện ra người này không phải Tuấn... mà là Kha!



Tôi tròn mắt nhìn: “Ủa? Sao ông ngồi đây?”



“Đổi với Tuấn.” Kha quay sang tôi cười cười, bóc bắp cho vào miệng, vô cùng tự nhiên.



Đây được xem như câu nói tự nhiên nhất từ trưa đến giờ của tôi với Kha đi.



Từ sau khi tôi bị sự cố ở hồ bơi, tôi có cảm giác Kha bị cái gì đó mà trở nên thật kì lạ. Thật ra tôi cũng có chút lo lắng, nhưng vì cứ phải dính vào Khải, thần kinh tôi trong tình trạng căng thẳng tột độ, tôi chẳng còn tâm trạng để hỏi thăm Kha.



Nghĩ gì nói đó, tôi rất tệ ở khoản che giấu tâm trạng của mình:



“Hehe... sáng giờ ông cứ lạ lạ. Làm tui tưởng ông đang giận tui nữa là...”



“Giận gì bà đâu. Hehe... phim này phim kinh dị đó.” Kha nháy mắt với tôi.



Trong một thoáng, tôi hiểu ngay suy nghĩ của Kha, liền cười gian gật đầu. Sau đó, cả hai chúng tôi ngồi cười gian khiến cho mấy cặp đôi bên cạnh giật cả mình.



Dù gì tôi vẫn thấy nếu Lâm là bạn thân nhất của tôi, thì Kha chính là bản nam của nó, suy cho cùng tôi và cậu ta giống nhau từ A đến Z, từ sở thích đến thói quen.



Phim sắp đến hồi gây cấn, tôi thò tay sang nắm lấy tay Kha một cái tạo sự chú ý rồi nhìn sang hắn nháy mắt.



Kha giật mình không thèm che giấu làm tôi phì cười. (Thật ra người ta không có giật mình vị bị chị hù đâu nha...)



Kha tròn mắt nhìn tôi, trong khoảnh khắc, thấy cậu ta cũng tếu thật.



Sau một lát tôi nhướn mày ra hiệu, Kha mới nhếch mép nở nụ cười lưu manh rồi siết ngược lại tay tôi nhìn về màn hình.



Đến đoạn đó rồi nha...!!



Tôi siết tay Kha một cái, không ngờ hắn cũng siết tay tôi.



Tôi cười “Ha...” một tiếng. Xem ra chúng tôi thật sự tâm linh tương thông!



Tâm linh tương thông ở đây là sao? Tức là ngay giờ phút này, cả hai chúng tôi đều có cảm giác ngay sau đây sẽ là một màn gì đó thật đáng sợ, chứ không phải chúng tôi đã biết trước nội dung đâu ạ.



Tôi và hắn hét lên.



Mọi người xung quanh cũng giật mình hét lên. Rồi con ma xuất hiện zoom lên màn hình... mọi người lại được dịp hét lên lần nữa.



Tôi quay sang Kha cười khúc khích.



Vốn định sẽ làm vậy thêm vài lần nữa, nhưng không ngờ phim hay quá mà tôi quên mất nhiệm vụ của mình, cũng như quên mất tay mình còn đang tay trong tay với Kha.



Hơi lạnh từ máy lạnh đột nhiên ùa đến khiến tôi ớn lạnh. Ban nãy tôi mới bơi xong, tóc vẫn còn ẩm, vào mấy nơi như thế này, tóc càng lâu khô hơn. Bây giờ tôi thấy lạnh là chuyện đương nhiên.