Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 29 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


                 



                 



Bóng đen của người phía sau tôi in lên bàn dần dần tuột xuống rồi biến mất. Sau đó Khải trở về chỗ ngồi, chống tay lên bàn nhìn tôi cười khẩy: “Ăn đi rồi uống thuốc, tui rửa chén xong sẽ về.”



“Ấy... vậy sao được???” Tôi giật nảy, trợn mắt nhìn hắn.



“Ăn đi.” Khải nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, lại khiến tôi răm rắp nghe theo.



Trong lúc chờ tôi ăn, Khải đi một vòng quanh bếp, lâu lâu lại chạm vào cái này, nhấc cái kia lên xem, có vẻ hắn rất thích những thứ như trang trí nội thất.



Tôi vừa ăn vừa ngắm người yêu trong một của mình, miệng không khỏi vẽ ra một đường cong.



Khải đột nhiên lên tiếng, trên tay vẫn cầm con búp bê bằng gỗ mà lần trước đi Nga mẹ tôi đã mua tặng tôi và Lâm mỗi đứa một con: “Nhà con gái mà... cũng bừa quá hả?”



Ầy... thú thật, việc lau dọn nhà cửa tôi không hề động vào, chỉ có một tuần một lần, giúp việc đến dọn dẹp rồi ra về, hoặc là vào dịp lễ tết, cả lớp sẽ kéo sang nhà từng đứa giúp dọn dẹp, ngoài ra, tôi còn chẳng động tay vào cây chổi.



Nói gì thì nói, tôi không làm là vì tôi lười chứ không phải tôi không làm là vì tôi không biết đâu, bây giờ chẳng lẽ nói với Khải là tôi lười??



“Ừ thì... tui hậu đậu lắm, riết rồi mẹ không cho đụng tay vào mấy thứ như vậy nữa.”



À... cái này không hẳn là phịa chuyện nói dối. Gì chứ tôi mà đụng vô cái gì thì cái đó vài ngày sau chắc chắn một là mất hai là không toàn vẹn... cũng chẳng biết tôi mang cái vía như nào mà làm gì cũng hỏng.



“Phì...”



Khải cười nhàn nhạt rồi bước đến trước mặt tôi: “Ăn xong rồi phải không? Tui dọn nha.”



Tôi liền giành lấy cái tô, khư khư giữ nó trong tay, còn nhăn nhó nhìn Khải: “Không được! Không được đụng vào!! Để tui làm!!”



Phải nói là... tôi có thể tự tưởng tượng bản thân của mình lúc này. Thật ra hành động và biểu cảm này tôi đã làm rất nhiều lần rồi, lần nào cũng là làm trước mặt con Lâm... mà nó lại có nhận xét như sau: “Nhìn mày cứ như mấy con gấu mẹ vĩ đại bảo vệ con ý.”



Tôi là vô thức làm trước mặt Khải, bây giờ thì ngượng chết đi được... chắc là nhìn kinh dị lắm.



Vậy mà Khải lại cười, nhưng hắn càng cười tôi càng thấy mình thật thảm hại.



Tôi ngượng ngùng chẳng biết nói gì. Không cho hắn làm... chẳng lẽ lại đuổi hắn về. Thật ra, điều tôi muốn bây giờ là hắn ngồi im ở đó nhìn tôi dọn dẹp, cảm giác ấm áp giống như một gia đình nhỏ.



Cả hai rơi vào im lặng, mà mỗi lần im lặng như thế này là tôi lại thấy bối rối, cả người nóng ran hết cả lên. Tay tôi vô thức vẽ vòng tròn trên bàn, mãi sau này nhờ ai đó tiết lộ tôi mới biết đến thói quen này của mình.



Nhìn những vòng tròn vô hình trên mặt gỗ, Khải nhếch mép cười khẩy, đồng thời đưa tay ra phía trước, tiến tới cái tô trên tay tôi: “Vậy... đưa tui cái t...”Thấy tay hắn đang lại gần, tôi theo phản xạ ôm chặt cái tô, mắt càng trừng lớn, hai má phồng to, giấu cái tô một bên.



Bàn tay của Khải dừng lại trong không trung... tôi cũng cứng đờ trong giây lát. Mãi một lúc sau, Khải mới cười lớn, cười một trận thật sảng khoái, hai tay ôm bụng gập người mà cười.



Tôi bặm môi nhíu mày... hắn... hắn trêu tôi!!!


Lâm trợn mắt: “Á đù... lúc tao đi đã có phim hay gì thế này!!”



Tôi bật cười trước biểu cảm của nó: “Phim hay gì chứ!? Ngày hôm qua tao cứ như con hâm... tưởng là đã cải thiện quan hệ với Khải đi, rốt cục bị người ta quăng cho một cục bơ to tướng.”



Nó gãi đầu: “Thật ra thì... không phải mày nghĩ quá lên đó chứ?! Khải đang ngồi đó nói chuyện với Băng, thấy mày chẳng lẽ bỏ nhỏ ngồi một mình chạy lại chào mày một tiếng?”



“Ờ... ha??”



Giờ thì thật tình nhận ra hình như mình hơi làm quá lên rồi?!!



Mắt tôi lấp lánh hơn ban nãy rất nhiều... oa!! Thì ra là do tôi tự suy nghĩ tiêu cực, báo hại cả hôm qua tôi chẳng có tí cảm hứng tập nhảy, làm tụi nó chửi tôi như dân chợ búa.



Tôi liền tươi tỉnh hẳn ra: “Mày đi tập nhảy trước đi. Mai tụi mình dợt lại lần cuối đó.”



“Ờ. Tập cho tao.”



“Ok, chờ xíu tao lên mạng tìm nhạc.”



Tôi cười toe toét lôi điện thoại ra bấm. Thỉnh thoảng mới có cơ hội chỉ cho Lâm làm cái gì đó, tôi thấy tự hào nha!



Cơ mà vừa lên mạng thì tin nhắn của Kha lập tức nhảy tới: Đi uống trà sữa đi!!



Lâm nghe tiếng tin nhắn là mắt sáng như sao, lập tức nhảy tới giật lấy cái điện thoại của tôi, không để tôi kịp phản ứng lại, liền nhắn tin cho Kha: Ok. Ở đâu?



Tôi trừng mắt nhìn nó, nó chỉ cười khẩy nhìn tôi với đôi mắt theo nó cho là giống như Khổng Minh thời xưa có thể nhìn thấu tương lai: “Để tao lo cho.”



Mười phút nữa tui qua nhà bà.



Ok.



Nhắn xong cho Kha, nó thõa mãn nhìn tôi: “Ha... người ta công khai theo đuổi như vậy... hay là mày thử thích Kha coi.”



“Mày cứ làm như dễ. Được thì tao cũng đã làm từ lâu rồi, còn đợi mày nhắc??!” tôi vừa cười vừa mếu trả lời nó.



“Ầy... cái đó... mà thôi. Tùy mày đi. Tình cảm của mày tao cũng không có quản nổi.”



“Ờ mà... mày hay ha. Tao đi rồi giờ ai tập nhảy cho mày?”



“...”



“...”



“Mượn điện thoại mày coi.”



Nó đầy đề phòng nhìn tôi. Tôi cầm điện thoại nó bấm một lượt xong quăng lại cho nó, nhếch mép cười.