Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 3 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


                 



                 



                 



Sài Gòn mùa này nóng kinh người, dù tiết trời đã sang thu, nhưng nắng vẫn gay gắt như lửa đốt. Nhiệt độ lúc nào cũng trên 30, kể cả là buổi chiều, mặt trời đã khuất dạng, trên bầu trời chỉ có vài gợn mây trắng nổi bật, cùng mặt trăng mọc sớm.



Đi qua cánh cổng cầu kì bước vào sảnh lớn, hơi lạnh phả vào người đột ngột khiến tôi thấy thật sảng khoái. Bên ngoài và bên trong thật khác biệt.



Tôi mặc trên người chiếc đầm do mẹ chọn, màu xanh dương với những họa tiết sang trọng  cùng với vạt áo xếp li, bên ngoài khoác một cái áo lửng màu trắng.



Tôi đến đây có một mình, còn ba mẹ tôi đã đến từ sớm. Đúng hơn là sau khi tan học, tôi lười nhác về đến nhà thì ba mẹ tôi gọi “Ba mẹ đã đến đây rồi, con mau thay quần áo rồi có mặt ở đây ngay.”



“Vâng vâng.” Tôi ngáp dài đáp rồi quăng cái điện thoại lên giường, chui vào nhà tắm ở trong đó đến nửa tiếng. Sau đó mới bình thản ngồi sấy tóc cho khô.



Đánh một lớp son mỏng, tôi mặc quần áo rồi lên taxi đến Parkview.



Giờ thì tôi chỉ có một mình bước vào trong.



Ba mẹ tôi kia rồi... phía xa xa... họ ngồi quay mặt về phía cửa ra vào, ba người còn lại thì giáp vòng quanh bàn, quay lưng về phía tôi nên tôi cũng chưa nhận ra họ là ai, chỉ biết chắc ba người đó một là chồng hai là ba mẹ chồng.



Nhìn ba mẹ tôi kìa... họ cười gượng đến nỗi khuôn mặt trở nên méo mó, chắc là từ nãy đến giờ phải rất vất vả để câu giờ. Tôi nhếch mép. Đừng trách tôi ác, cũng đừng bảo tôi hỗn xược, chỉ là tôi có chút nổi loạn, và tôi muốn thể hiện điều đó để chứng tỏ với ba mẹ mình là tôi chẳng có ý định nào là sẽ cưới cái tên đó.



Tôi khoan thai bước đến. Ba mẹ trông thấy tôi từ xa, cố nén tức giận mà mỉm cười “Hạ tới rồi. Thật thất lễ quá, để mọi người phải chờ lâu.”



Tôi cũng vờ vờ vịt vịt chạy đến, đưa tay lau trán, liên tục cúi đầu “Cháu xin lỗi ạ, cháu bị kẹt xe.”



“Không sao đâu, cháu ngồi xuống đi. Từ nãy đến giờ bác nói chuyện với ba mẹ con cũng rất vui.” Người phụ nữ kia lịch sự nói. Bà ta khiến cho người khác có cảm giác vừa nhìn đã biết bà là một người tinh tế và sang trọng, lại biết cách cư xử... chưa kể đến gu thời trang cực kì thời thượng, cả khuôn mặt cũng không có gì là già.



Tôi nhìn sang ba chồng. Ông ấy có vẻ nam tính mạnh mẽ, không chăm chút đến nhan sắc lắm nên có vẻ khá già, nhưng điều đó càng chứng tỏ kinh nghiệm sống của ông ấy rất phong phú.



Tôi lại liếc sang chồng tôi... tôi gần như tá hỏa. Mà cái người đó lại càng tá hỏa hơn.



Tôi trợn tròn mắt như không thể tin được, ngạc nhiên đến nỗi quên cả ngồi xuống, lắp bắp “M... Minh... Cậu...”



“Hạ...” Minh chỉ có thể thốt ra tên tôi.



“Hai đứa quen biết nhau à?” Mẹ tôi mỉm cười hỏi... hỏi cái gì chứ! Nhìn mặt là biết ngay... Minh chuyển đến lớp tôi là kế hoạch của bốn người này... cứ làm như tôi ngốc lắm ấy chứ!Minh dường như cũng nhận ra điều này, cậu ta khẽ nhíu mày, nhưng lại giữ phép tắc không nói gì hết, ngoan ngoãn im lặng.



Minh đã không có ý kiến thì tôi còn nói được gì nữa đây.



Tôi liền kéo ghế ngồi xuống, khẽ liếc nhìn Minh, phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn tôi trầm mặc.



Mẹ tôi phấn khởi “Ăn thôi kẻo thức ăn nguội hết thì mất ngon.”



Suốt bữa ăn hôm đó, tôi và Minh không hề hé răng nói bất cứ lời nào, chỉ có bốn người họ là tự tung tự hứng, ngồi đó bàn luận về vấn đề công ty, và những vấn đề mà tôi có nghe đi nghe lại cả trăm lần cũng không hiểu gì hết.




“Ừ.”



“Nhưng mà hôm đó như thế nào hả? Có vui không, chồng mày như thế nào? Lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn?”



“Chuyện đó... hôm đó tao chưa gặp được cậu ta.”



“Tại sao?”



“Hôm đó cậu ta có việc gấp nên không đến được buổi hẹn.” Tôi chém như thánh phán, không ngờ Lâm lại tin ngay.



“Thì ra là vậy.” Lâm gật gù rồi lấy cuốn sách sử ra để lên bàn.



Tôi và Minh chỉ có thể khó xử đưa mắt nhìn nhau, thật ra cũng không phải chúng tôi muốn giấu Lâm cái gì hết, chỉ là vì tôi đã có cách để giải quyết, thì không nên nói ra, kẻo Lâm lại suy nghĩ sâu xa. Chờ đến khi mọi thứ đều đã ổn định, tôi nhất định sẽ mời Lâm đi ăn kem để đền bù rồi kể hết mọi việc cho nó.



Giáo viên vào lớp, khung cảnh nhộn nhịp xung quanh lập tức tắt ngúm. Mọi thứ rơi vào im lặng, ngoài tiếng cả lớp đứng lên chào thầy.



...



Tôi đứng trước lớp Khải mà hậm hực. Lâm chết tiệt! Hôm qua rõ ràng nó đã hứa với tôi hôm nay sẽ cùng tôi sang đây để hỏi về cái kẹp sách, thật không ngờ nó lật lọng, vừa mới reng chuông hết giờ là lật đật chạy ra ngoài nghe điện thoại rồi phóng thẳng luôn, bỏ Minh trong lớp nhìn theo với ánh mắt lo lắng, còn tôi nhìn theo với khuôn mặt bị troll.



Chết tiệt! Chết tiệt!



Tôi thở mạnh ra một tiếng, tự trấn an mình. Bình tĩnh bình tĩnh, mình phải giữ hình tượng thật tốt, đây là lớp người ta chứ không phải lớp mình, mình không được làm càn.



Tôi hít sâu thở mạnh, hít sâu thở mạnh rồi mới lấy can đảm quay người nhìn vào trong lớp tìm kiếm hình bóng của cậu bạn tên Kha kia.



Cơ mà... tôi có nhớ mặt cậu ta đâu...



Tôi còn đang bối rối không biết làm sao thì một bạn nữ đi đến bên tôi, mỉm cười hỏi: “Bạn tìm ai sao?”



“Phải phải! Cho mình tìm Kha lớp bạn.” Tôi như vớ được phao cứu sinh, liên tục gật đầu.



“Ừm. Bạn chờ mình một lát nhé.”



“Cảm ơn nha.”



Tôi đứng bên ngoài chờ một lát, thì thấy có một bạn nam bước ra, nhìn thấy tôi, cậu ta nở một nụ cười tỏa nắng.



E hèm... thật ra mà nói thì Kha đâu có xấu trai, cậu ta có đôi mắt tinh anh, cái mũi cao ráo, đôi môi mỏng dính, khuôn mặt nhìn chung rất dễ nhìn, sao còn phải dùng tới Khải để đi cưa gái chứ?



“Bạn tìm mình hả... Hạ?”



Tôi giật mình “Bạn biết tên mình?”



“Hừm... hôm qua Lâm nói cho mình biết.” Cậu ta cho hai tay vào túi quần rồi bước đến đứng cạnh tôi. Kha đan hai tay vào nhau rồi đặt cánh tay lên lan can.