Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 47 :

Ngày đăng: 13:27 18/04/20


                 



                  



“Đó là mối tình đầu của nó.” Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người cùng im lặng...



Rõ ràng ý đồ của nó là dò hỏi giúp tôi tình cảm của Khải, dù rất cảm tạ là nó có suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi thật sự không thích cái cách thế này chút nào.



(Lâm không biết mình chỉ cố tình chọt một chọt mà cả hai anh đều phải chịu khổ :))))



Tôi thở dài nhìn nó: “Kệ đi, chúng ta ăn đi thôi.”



Cảm thấy không khí quá ngột ngạt, tôi vội nuốt thức ăn, uống xong ly nước thì chuồn: “Đi đây chút.”



Tôi chạy ra sân, tìm tụi con Jen ngồi hàn thuyên với tụi nó.



Cái bàn đó lúc này chỉ còn những gương mặt đáng gờm, ngồi đó thêm một lát chắc tôi bị áp lực đè chết!



Tan học, tôi thất thiểu đi về phía phòng giám thị... ngẩng đầu tôi nhìn tấm bảng tên phòng trước khi gõ cửa, bởi cơ bản là tôi không chắc đây là phòng giám thị, đến được đây do sự chỉ dẫn của rất nhiều người, với nhiều biểu cảm khác nhau.



Tôi gõ cửa phòng. Bên trong phát ra âm thanh sắc bén: “Vào đi.”



Tôi thở dài bước vào trong. Cô giám thị ngồi im trên ghế nhìn sang tôi: “Hạ hả?”



“Dạ.”



“Ngồi đi.”



Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ngoan ngoãn như mèo con ngồi xuống ghế cái ghế đơn của bộ ghế đặt giữa phòng.



Cô rời tay khỏi bàn phím máy tính rồi đi về phía tôi.



Tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, hai chúng tôi cứ ngồi nhìn nhau như vậy, giống như đang chơi trò đọ mắt mà tôi chẳng hề có chút nào năng khiếu.



“Còn dám trừng mắt nhìn tôi? Em có biết mình bị gọi lên vì tội gì không?” Cô ấy cuối cùng cũng nói, mà lời nói của cổ làm tôi giật mình, tôi trừng mắt với cô hồi nào chứ?!



“Con biết. Đi trễ sáu lần.” Tôi lí nhí.



“Sáu lần?!! Nói nghe đơn giản quá hả?!” cô ta lại gào lên, chất giọng thé tai điển hình của một nữ trung niên đanh đá.



“...” Cô ơi... cô bảo con kể tội thì con nói như sự thật thôi, sao cô lại nổi nóng như vậy?!



“Vậy tại sao lại đi trễ?”



“Dạ ngủ quên.” Tôi lại lí nhí thành thật đáp.



Cô già trợn mắt: “Cái gì? Nói lại coi, có ngon thì em nói lại tui nghe?! Ngủ quên?!!”



“Dạ. Ngủ quên.”



Bà ta giận tím mặt.



“Còn dám lặp lại?”



“...” không phải cô bảo con nói lại ạ? Sao lại mắng con?! T^T



“Tui nói cho em biết nha, học sinh trường này chưa có ai đi học trễ mà dám nói với tui hai từ ngủ quên! Em nghĩ là em đi học hay đi chơi? Thích đi thì đi phải không? Em coi kĩ cương trường này là cái gì?”




Sau đó, chúng tôi kéo nhau hết vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn trưa. Nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ mấy rồi thì ăn trưa cái gì nữa không biết.



Sau một hồi loạn xì ngầu trong bếp, tôi chính thức bị đuổi ra ngoài, không chỉ anh Uy mà cả chị Quỳnh cũng không tha cho tôi. Hai người họ xúm nhau mắng nhiếc tôi rồi đá tôi đi chỗ khác. Dù gì tôi cũng được đi chơi, không lăn vào bếp mà vẫn có đồ ăn có phải hơn không.



Tôi lôi điện thoại ra.



Nhìn thông báo mà tôi ngẩng người.



Khải nhắn tin cho tôi!! Trời ạ, hắn nhắn tin cho tôi!! Giống như một màu đen u tối làm nổi bật lên một tia sáng nhỏ mong manh.



Có bị kỉ luật gì không?



Tôi gần như lập tức nhắn lại: Không, cũng may có người bảo kê.



Người bảo kê? Là cái anh lần trước?



Ừm. Sao biết hay vậy?



Không có gì, chỉ là đoán mò thôi.



Tôi tin tưởng tuyệt đối, cũng không nói gì nhiều... thật ra, sau này Khải mới kể lại, lúc đó hắn đã giấu tôi, ban trưa hắn thấy Uy kéo vai tôi ra khỏi phòng, hắn mới biết người đó là Uy... một hồi ghen tức ầm ầm trong lòng, hắn hạ quyết tâm, cuối cùng nhắn tin cho tôi.



Đoán mò mà tài phết nhở. Tôi chỉ đùa, không ngờ hắn seen rồi không rep... a... có phải tôi đã làm gì sai?!



Sao vậy?



Tui có việc mới đi.



Vậy sao. Tôi nuốt nước bọt, liền nhắn tiếp Ăn trưa chưa?



Chưa, mới về đến nhà.



Đây cũng thế, đói meo mỏ.



Vậy đi ăn đi.



Oa,... là đang lo lắng cho tôi đúng không, cái giọng điệu này là đang lo lắng cho tôi đúng không.



Tôi như con dở ngồi ôm điện thoại cười một mình.



Ok. Ăn sớm đi nha.



Tôi trả lời lại. Sau đó Khải off.



Tôi cười tủm tỉm mở ti vi xem, cảm thấy cuộc đời này tự nhiên cái gì cũng màu hồng, kể cả trên ti vi vừa thông báo về cuộc thảm sát ở đâu đó, hay là vụ án ăn cướp giết người này nọ.



Uy gọi tôi vào ăn cơm, tôi liền tung tăng chạy đi, không màng món hôm nay là cá mà tôi ghét nhất, tươi rói ăn lấy ăn để, đến mức Quỳnh phải thốt lên: “OMG, con gái mà em ăn lắm thế không sợ mập à?”



“Nó sợ làm gì, mập sẵn như vậy rồi. Em còn thấy con bé có thể giữ eo hả.” Uy cười cười nhìn tôi và nhìn chị Quỳnh. Đột nhiên ảnh vươn người sang, đưa tay chùi chùi mép miệng chị: “Dính nè.”



Chùi xong thì mỉm cười, còn chị Quỳnh ngượng ngùng theo phản xạ đưa tay xoa lại chỗ ban nãy.



Tôi ngồi đối diện nhìn hai người họ mà trong lòng như có bầy kiến mang guốc đi lòng vòng.



Hờ... sau này tuyệt đối không đi ăn với cặp tình nhân nào nữa! Tuyệt đối không!!