Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 54 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


                  



“Mẹ đã biết con sẽ không làm được, nên ngay từ đầu mẹ đâu có mua.” Đây là... cái thể loại gì đây... T^T



Tôi có quyền đổi mẹ không???



“MẸ!!”



“Mẹ đùa thôi, điểm của con rất tốt, còn quà thì mẹ chưa có chuẩn bị. Con thích cái gì nói đi mẹ mua cho?”



Oa... điểm tốt á? Thật là đáng sợ... có khi nào hiện tượng siêu nhiên kì bí đã thật sự xảy ra ở tôi!



“Thật á?”



“Ừ.”



“Để con từ từ suy nghĩ.” Tôi cười nói, trong lòng vô cùng dễ chịu.



Tôi với mẹ nói chuyện với nhau một hồi thì tắt máy. Tôi bò xuống giường chạy đi làm vệ sinh cá nhân. Đến lúc mọi thứ xong xuôi đâu đó, tôi lấy điện thoại nằm dài ra giường bấm.



Khải nhắn tin cho tôi: Lát nữa đi mua đồ với tui không?



Uhm. Tui cũng cần mua quà cho Băng.



=] Khải tiếp Bà đọc được suy nghĩ của tui hả, tui là định rủ bà đi mua quà cho Băng đó.



Tôi nhoẻn miệng cười, trước Khải, quả thật tôi không có khả năng chống cự. Nhưng bên cạnh đó... tim tôi nhói lên một cái... hôm nay cũng là sinh nhật tôi mà. Không biết hắn có nhớ không.



Hẹn nhau ở đâu?



Tui qua đón bà, ba giờ nha.



Ok.



Bà ăn sáng chưa?



Chưa, tui mới ngủ dậy.



Tin nhắn của Lâm hiện lên: Muốn tao mua cái gì cho ba mẹ mày?



Tôi thở dài, không biết trước tình hình như thế này thì nên cười hay nên khóc: Mày biết rõ ý đồ của tao khi nói câu đó mà giả vờ làm gì :)



Chịu thua mày con ạ, từ trước đến giờ hình như tao chưa bao giờ thẳng nổi mày ở mấy khoảng troll nhau đó nhỉ.



Tao có khả năng thiên phú.



Ừ thì cưng cứ ở đó ảo tưởng đi nhé. Tao đi chơi đây.



Đang ở với Minh hả?



Ừ. Sáng nay từ đâu nhảy ra đứng trước cửa nhà tao.



Từ nhà ổng chứ đâu.



Thôi không nhảm với mày nữa, đi đây. Pp



Pp, đi chơi vui vẻ, nhớ có quà cho tao.



Ờ rồi đi đây.
Tôi thở phào, ngoài mặt tỏ vẻ thương cảm cho nó, nhưng trong lòng chỉ mong Tuấn lâu lâu đến một chút.



Nhìn qua nhìn lại chỗ này tôi đâu có thân thiết với ai ngoài nó.



Nếu Tuấn mà xuất hiện chắc chắn một con trọng sắc khinh bạn như nó sẽ ngay lập tức bay đến bên người ta, để lại tôi ngồi đây một mình như con dở.



Nên là... Tuấn ơi khỏi đến cũng được.



Băng có mời hết lớp tôi, nhưng được cái lớp tôi toàn là thành phần giờ dây thun với chả câu giờ, đúng chất người Việt Nam!



Tôi thở dài một tiếng... thật sự, nhiều lúc không có Lâm ở bên cạnh, tôi chẳng làm được cái tích sự gì cả.



Jen khều tôi: “Ê, từ nãy đến giờ, Khải với Kha cứ nhìn mày hoài.”



Tôi nghe mà vờ như không nghe, giả lơ: “Ờ, noel mày có ai tặng quà không?”



“Quà hả, đối với tao...” mắt nó long lanh, môi nó cong lên, nó hướng về một chân trời xa xăm nào đó giống như đang thả tâm hồn đi đâu đâu “Chỉ có từ Tuấn mới là quà thôi...”



“Ờ rồi, tao biết mày là điển hình của mấy đứa đang yêu... coi con mắt có mỗi một trái tim màu hường, mày sắp mù rồi biết không?”



“Nói quá... còn mày không kiếm một bạn nam đi! Khó tính như bà già rồi ba năm cấp ba của mày đi tong.”



“Gì đây, được quân sư tình yêu giàu kinh nghiệm tình trường chỉ giáo, ta xin đa tạ.”



“Haha... này thì đa tạ, mà nói này nghe. Sao Khải cứ nhìn mày hoài vậy?”



Nó lại quay trở về chủ đề ban đầu mà tôi không muốn đề cập tới. Tôi cười trừ: “Chẳng có gì đâu... chắc là... thấy tụi mình nói chuyện lớn tiếng quá nên nhìn vậy thôi.”



Nó gật gù ậm ừ cho qua.



Tôi thở phào... len lén nhìn về phía Khải. Quả thật, hắn là đang nói chuyện với Kha, nhưng chốc chốc lại liếc sang tôi, dù thấy tôi đang nhìn hắn, nhưng Khải chẳng có vẻ gì là ngại ngùng, tiếp tục... nhìn tôi.



Hẹn nhau là sáu giờ, mà bảy giờ tiệc mới bắt đầu. Lúc này, tụi lớp tôi đã đến đông đủ nên tôi thả con Jen đi với trai.



Anh Nhây lại ngồi than thở với tôi về thầy Anh.



Thấy cũng lạ... cứ như ông thầy có máu S, tại sao cứ hành hạ con gái nhà người ta như vậy, nhìn vào ai chẳng biết ổng cũng có ý đồ với nó... chẳng qua là nó ngốc quá không nhận ra, chẳng lẽ vì chuyện này mà ổng chơi nó mấy trò nặng nề như vậy,... cũng dã man quá đi!



Thấy nó kể cũng tội, mà tôi chẳng biết phải làm gì hơn ngoài lắng nghe.



Sau khi nhập tiệc, Băng mướn cả một ban nhạc, giữa nhà có một cái sân khấu nhỏ cho họ chơi trên đó, lúc thì balad du dương, lúc thì EDM sôi nổi.



Cả căn nhà lúc này chỉ có mình đám loi choi chúng tôi, đến người làm cũng không tăm tích, cha mẹ Băng lại càng chẳng thấy đâu.



Nghe tụi nó nói, vì muốn chúng tôi được tự nhiên chơi đùa mà sáng nay, hai bác đã bay sang Singapore chơi rồi. (==)



Thức ăn bày sẵn trên bàn tròn, mỗi đứa chúng tôi là tự phục vụ, cứ nói trắng ra là buffet đi.



Sau khi ăn xong, chúng tôi bày trò chơi, nhưng thật sự vì ở đây khá đông người, nên phần ổn định hơi bị chiếm thời gian. Dù gì tôi cũng không có hứng thú với mấy trò như vậy, liền nhân lúc hỗn loạn bỏ ra ngoài sân hóng gió.



May là tôi mặc hai áo, vậy mà gió vẫn khiến tôi hơi rét.



Bao bọc quanh căn nhà là khoảng sân rộng rãi, cây cối khiến cho không khí vô cùng trong lành, hít thở cũng thấy thật dễ chịu.



Nhưng... dễ chịu đó không kéo dài bao lâu, khi tôi nhìn thấy cảnh tượng mà tôi không nên nhìn thấy.



Ở một góc khuất trong sân, Băng tựa vào tường, hai tay nắm lấy cổ áo của Khải... quan trọng hơn là... môi của hai người đang dính vào nhau.