Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 86 :

Ngày đăng: 13:28 18/04/20


Lúc tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, bên ngoài trời mưa lất phất từng hạt nhỏ làm không khí trở nên ẩm ướt.



Tôi chống tay ngồi dậy, phát hiện ra cái cổ mình ê ẩm không chịu nổi, dường như cứng đờ lại, không nhúc nhích được. Mà ngoài cái cổ ra thì cái đầu tôi cũng vô cùng đau nhức. Tôi nhăn mặt hơi nghiêng nghiêng đầu để bớt đau.



Nhưng có một điều làm tôi quên luôn cả cơn đau... chính là phát hiện ra bản thân mình đang nằm bên cạnh Khải.



Hắn đang say ngủ, trên tay vẫn còn cầm cái điều khiển ti vi.



Tôi suýt nữa đã la làng lên, may là vẫn còn kiềm chế được.



Một làn gió mạnh thổi vào nhà, đem theo mấy giọt nước li ti, tôi khẽ run.



Hôm qua đã có chuyện gì xảy ra?



Tôi hoàn toàn không nhớ gì hết... chỉ nhận thức được man mán có mấy li rượu quyến rũ mà chị Như đưa cho.



Đầu tôi đau như búa bổ, còn có cảm giác dạ dày mình đang co thắt từng đợt.



Tôi đứng vội dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo.



Chính cái cảm giác như trời đất đảo ngược đó đã làm tôi nhận ra mình đang ở trong nhà Khải...



Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại đến được nhà Khải... ừ thì có thể hắn là người đưa tôi về? Nhưng tại sao tôi lại nằm trong lòng hắn như vậy?



Đầu đau, bụng đau, cổ cũng đau, cả người tôi đau nhức. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ uống rượu. Lúc uống thì cho người ta cái cảm giác sảng khoái lâng lâng, sau khi ngủ một giấc dậy lại dìm người ta xuống tận cùng địa ngục.



Tôi còn cảm thấy cổ mình khát khô, như đang cháy lên. Tôi lại chạy xuống bếp mở tủ lạnh tu nước.



Sau khi tu hết nửa chai một lít rưỡi, tôi thở dốc, đưa tay chùi miệng.



Sau lưng tôi vang lên tiếng động nhẹ. Tôi giật mình quay lại ra sau theo phản xạ, thì thấy Khải với khuôn mặt ngái ngủ: “Tui làm bà giật mình hả? Xin lỗi.”



“Tui... có chuyện cần nói.” Tôi trả lời với khuôn mặt nghiêm túc cực độ.



...



“Chắc chắn là hôm qua không xảy ra chuyện gì?”



“Ừ...” Khải gật đầu, sau đó thêm vào “Chỉ là mém tí nữa...”



Tôi đỏ mặt hét lớn “Này!!”



“Haha...” hắn cười vô tư, nhìn vô cùng sảng khoái “À mà đêm hôm qua Lâm có gọi đến, nói khi nào bà dậy thì nói bà gọi cho bả.”



“...” trong phút chốc, câu nói tưởng chừng như bình thường của hắn lại đang là đòn tử giáng từng hồi mạnh vào lòng tôi “Ông... ông... bắt máy?”



“Ừ.” Khải dường như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.



“...” chết tôi rồi.



Ngoài trời, mưa bắt đầu lớn hơn, trong lòng tôi bây giờ giông tố nổi lên đùng đùng. Tôi còn có cảm giác như trời đất sắp sập hết vào tôi rồi.Tôi run run cầm điện thoại lên gọi cho nó... tiếng chuông điện thoại vừa dứt, tôi còn chưa kịp mở miệng, đã nghe cái giọng chói tai của nó như đang đập vào màn nhĩ.



“Mày ngủ cái gì với Khải hả con kia?”
Tình cờ làm sao, tôi gặp anh Uy với chị Quỳnh cũng đang đi dạo.



Rõ ràng siêu thị này ở gần nhà Khải, tại sao hai người đó lại ở đây?



Tôi thấy cặp vợ chồng kia từ xa, liền buông Khải ra phóng đến đó, cười tươi rói: “Hai anh chị đi đâu đây?”



Anh Uy cười đáp lời, bàn tay to lớn xoa xoa đầu tôi đầy cưng chiều: “Đi siêu thị thì mua đồ chứ làm gì hả nhóc? Hỏi vậy cũng hỏi.”



Tôi cười trừ, nhìn về phía Khải đang lạnh nhạt đẩy xe về phía này.



Chị Quỳnh với anh Uy hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn, mở miệng hỏi khẽ tôi: “Em đi với Khải hả?”



“Dạ.” Tôi gật đầu “Em với cậu ta đi mua thức ăn nấu bữa trưa.”



Chị Quỳnh đầy ngạc nhiên hỏi tôi “Hai đứa... sống chung hả?”



“Đâu có, em qua nhà Khải chơi.”



“Hai đứa phải tự nấu ăn trưa, tức là chỉ có hai đứa ở nhà thôi?” Anh Uy trợn mắt.



“Dạ. Khải sống một mình mà? Anh hỏi nhiều quá như vậy để làm gì?”



Anh Uy cốc đầu tôi một cái: “Con bé ngốc này, anh chỉ muốn cảnh báo em, có mỗi hai đứa ở nhà, phải cẩn thận một chút.”



Ảnh càng nói tôi càng mờ mịt: “Cẩn thận cái gì? Khu nhà cậu ta an ninh lắm, anh chớ lo. Nếu có thì Khải dư sức hạ gục tên đó. Nhớ hồi giao thừa...”



“Đủ rồi.” Anh Uy can ngang câu chuyện của tôi.



Chị Quỳnh ghé sát tai tôi nói khẽ “Em phải biết tâm lí của con trai khi một mình với con gái là...”



Càng nghe mặt tôi càng đỏ... người tôi run lẩy bẩy.



Cái này hình như tôi biết, nhưng tôi không hề nghĩ đến việc Khải sẽ làm những chuyện như vậy.



Trước giờ trong mắt của tôi, hắn là một người bạn trai mẫu mực và chu đáo, lại rất dịu dàng, biết quan tâm tôi... hoàn toàn không nghĩ đến khía cạnh xấu xa nào của hắn ngoại trừ cái bản chất lưu manh không bao giờ bỏ...



Nhưng... đột nhiên, tôi nhớ đến nụ hôn ban nãy... với cái cắn nhẹ đó...



Tự nhiên tôi nóng thêm vài phần... Không phải chứ... không phải là lúc đó... hắn...



Vừa lúc tôi hoang mang nhất, Khải bước đến, mỉm cười với anh Uy cùng chị Quỳnh như một phép lịch sự cơ bản.



Hai người họ cũng mỉm cười gật đầu chào hắn.



Mỉm cười chào nhau rồi thôi, chứ họ nào có quen biết gì nhau, kết quả là sau khi cười cả ba cùng nhìn tôi.



Tôi đỏ hết cả mặt trước cái nhìn chăm chú của ba người đó, nên nhanh chóng tạm biệt cặp vợ chồng kia, rồi quay người bước đi.



Và rồi thái độ của tôi sau đó tự nhiên trở nên kì quặc... không phải là tôi cố tình thể hiện ra sự thay đổi này, mà là tôi thậm chí còn không biết trước đó mình đã cư xử như thế nào? Và như thế nào mới được xem là bình thường?



Khải đương nhiên dễ dàng nhận ra điều này. Hắn hơi nhíu mày khi tôi cứ giấu và một mực không chịu nói, cuối cùng, hắn giận lẫy, bỏ lại một câu cho tôi rồi đi thẳng xuống bếp nấu ăn: “Thấy tình đầu thì bỏ cả tui, lon ton chạy qua bên đó. Nói chuyện xong với người ta lại xa xa cách cách với tui... chẳng lẽ bà chưa quên được người ta...”