Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp

Chương 10 :

Ngày đăng: 19:47 18/04/20


“Đây là…” Đường Văn Diệp nhớ tới kết cuộc của Nàng tiên cá, sắc mặt trắng bệch.



“Hẳn ngươi vẫn nhớ kết cuộc của câu chuyện này?” Tiếng cười khủng bố kia chuyển sang trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc, “Chỉ cần hắn giơ chủy thủ, đâm vào ngực ngươi, vậy là hắn là có thể được cứu rồi.”



Sắc mặt Đường Văn Diệp từ trắng thành đen.



“Bất quá cơ hội được chia đều. Nếu ngươi cầm chủy thủ đâm vào ngực hắn… Ngươi liền có thể trở lại thế giới hiện thực.”



Trở lại thế giới hiện thực?



Tim Đường Văn Diệp đập thình thịch như trống, y hệt một người sắp chết đói thấy một cái bánh gatô to tướng đặt ngay trước mặt.



Ma xui quỷ khiến, hắn cầm thanh chủy thủ lên.



Vu Lâm nhìn hắn, chậm rãi nở ra một nụ cười khích lệ.



Cổ họng Đường Văn Diệp một trận khô khốc, đột nhiên kéo tay Vu Lâm, dúi chủy thủ vào tay hắn, nhắm mắt lại ưỡn ngực: “Đến đi, đến đi.” Đường Văn Diệp hắn sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!



Hắn một bên nghĩ thế, một bên trong đầu không ngừng hiện lên không biết bao nhiêu gương mặt của Vu Lâm, gương mặt nào cũng cười tủm tỉm; gương mặt nào cũng, chết tiệt, khả ái vô cùng.



Chết tiệt!



Hắn cư nhiên một chút hối hận cũng không có.



Tâm tình khẩn trương như đợi phán hình phạt khiến hắn nhịn không được mở mắt, nhưng thấy Vu Lâm đã lặng lẽ dùng chủy thủ tự cắm vào ngực.



“Ngươi ngốc sao? Ngay cả đâm cũng đâm lộn người?” Đường Văn Diệp hét lên, giọng nói tê tái đến lạc hẳn đi.



Vu Lâm vô tội mở to mắt, hắn muốn nói thanh chủy thủ này là tự mình cắm vào chứ không có đâm lộn, hơn nữa hắn một điểm cũng không thấy đau đớn, chỉ hơi mệt mỏi… Hẳn là ảo thuật trong ma pháp rồi.



Thế nhưng Đường Văn Diệp không hề cho hắn cơ hội để giải thích, gắt gao nắm lấy cánh tay Vu Lâm, sau đó dùng sức kéo vào lòng. “Đồ ngốc! Ngươi đúng là đồ ngốc!” Nước mắt rốt cục nhịn không được mà trào ra.



Cuối cùng hắn cũng đã biết, thì ra trên đời này, còn có một người có thể khiến hắn yêu thương hơn cả sinh mạng mình. Đáng mừng chính là, người kia cũng yêu hắn như vậy. Đau đớn thay, câu chuyện này là Nàng tiên cá, hơn nữa rõ ràng không phải là phiên bản do hãng Disney cải biên.



Vu Lâm rất muốn nhúc nhích, thế nhưng cơn buồn ngủ thình lình ập đến làm hắn triệt để rơi vào mộng đẹp.



“Có một chuyện ta nghĩ ngươi có quyền biết.” Giọng nói phát ra từ đám mây đen không còn âm trầm khiến người rợn tóc gáy nữa.
“Đường Văn Diệp, làm vợ ta có được không?”



Rõ ràng không phải lần đầu tiên nghe được, sao lần này chẳng những không cảm thấy phiền phức, mà còn nghĩ rất ngọt ngào?



Đường Văn Diệp trong lòng mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn nói bướng: “Ta phải nghĩ lại, nghĩ lại đã.”



“Nghĩ lại?” Vu Lâm hưng phấn mở to mắt, bao nhiêu buồn ngủ cùng mệt mỏi đều bay lên chín tầng mây, “Ngươi chờ một chút.” Hắn vọt về tủ đầu giường, mở ngăn kéo lục lọi nửa ngày mới vọt trở ra, hai tay dâng lên một chiếc nhẫn đính ruby, quỳ một chân, chân thành ngỏ lời: “Đường Văn Diệp, ngươi có đồng ý gả cho ta không?”



Khóe miệng Đường Văn Diệp co quắp một hồi: “Câu này nên để ta nói mới đúng.”



Vu Lâm nói: “Nhưng ngươi đâu có nhẫn.”



Đường Văn Diệp đoạt nhẫn, một tay kéo hắn đứng lên, chỉnh chu lại biểu tình, nghiêm túc hỏi: “Vu Lâm, ngươi có đồng ý sau này sẽ chăm sóc ta, thuận theo ta, ở bên ta, mãi mãi không rời không?”



Vu Lâm không chút do dự gật đầu: “Ta đồng ý.”



Đường Văn Diệp cười thoả mãn: “Tốt lắm. Vậy chúc mừng ngươi, ngươi cũng đạt được đãi ngộ bình đẳng trừ việc phải thuận theo.” Hắn nắm tay Vu Lâm, từ từ xỏ nhẫn vào ngón áp út, “Dùng tạm cái này trước, chờ ta mua hai chiếc mới sẽ đổi lại.”



“Ân.” Vu Lâm rạo rực nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.



Đường Văn Diệp nghĩ tới một mối lo khác, “Người nhà của ngươi có phản đối chúng ta ở bên nhau không?”



“Đương nhiên không.” Vu Lâm nói, “Mama ta là bà mẹ phóng khoáng nhất trên thế giới này!”



Lauren núp một bên nghe trộm bọn hắn nói chuyện, quyết định tha thứ hắn vì đã ngủ say như chết không nghe nàng gõ cửa muốn rụng tay.



“Vậy còn người nhà của ngươi?” Đến lượt Vu Lâm lo lắng.



Đường Văn Diệp ôm hắn vào lòng: “Ngay cả lão vu bà ác độc chúng ta còn không sợ, thì còn gì đáng sợ nữa?”







Lão vu bà ác độc?



…:: CHÍNH VĂN HOÀN::…