Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp
Chương 5 :
Ngày đăng: 19:47 18/04/20
Mặc dù đã có hẹn với đám người tổng tài cuối tuần đi suối nước nóng, nhưng bình thường đi làm Vu Lâm không hề nhận được bất kỳ ân huệ hay ưu đãi nào. Thật ra chẳng những không được ưu đãi, trái lại còn bị ngược đãi nhiều hơn. Phòng Tài vụ đột nhiên săm soi bộ Tổng vụ, từ kiểm toán đến thu chi, khoa Hậu cần càng đứng mũi chịu sào.
Chỗ nhà kho của Vu Lâm bị người bên phòng Tài vụ ra ra vào vào kiểm kê đủ thứ, bất quá chỉ đành đi đi về về, bởi sổ sách của hắn hệt như đậu hủ củ hành, thanh bạch đến không thể thanh bạch hơn nữa.
Người bên phòng Tài vụ quần đủ ba ngày, cuối cùng cũng ý thức được cứ tiếp tục thế này chỉ tự khiến mình mệt hơi, rốt cục từ bỏ.
Lúc họ gọi điện thông báo sát hạch kết thúc tại đây, nhân viên giữ kho thâm niên thiếu điều lệ rơi đầy mặt, cảm tạ đất trời.
Vu Lâm trái lại không có cảm giác gì, chỉ hơi tiếc nuối: “Người đến kho lại hiếm nữa rồi.”
Nhân viên giữ kho thâm niên nói: “Muốn nhìn người khác, tan ca rồi muốn nhìn bao nhiêu chả được. Chúng ta là nhân viên giữ kho, không phải phạm nhân trong trại cải tạo, cứ trông có người đến thăm nuôi.”
Nghĩ đến thăm tù, Vu Lâm không khỏi nhớ lại đã ba ngày không gặp Đường Văn Diệp.
Từ bữa tối hôm đó, hai người lại như hai đường thẳng song song. Dù Vu Lâm có nỗ lực lượn tới những nơi mà Đường Văn Diệp có khả năng xuất hiện cỡ nào, cũng đều phí công. Nếu không phải những lúc ăn ở căn tin nghe thấy mấy nữ nhân viên ở bộ phận khác tám chuyện về hắn, Vu Lâm tuyệt đối sẽ nghĩ hắn đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Cố vấn tình yêu danh dự của hắn Viên Chính Kiệt phân tích thế này —— Đường Văn Diệp đang né tránh hắn. Rất có thể vì hai loại nguyên nhân sau đây: thứ nhất, trải qua bữa tối nọ, Đường Văn Diệp nhận thấy hắn ấp ủ mưu đồ bất chính, vậy nên tránh xa; thứ hai, thông qua tiếp xúc sơ bộ, Đường Văn Diệp cho rằng hắn là một nhân vật nguy hiểm, suy ra, bỏ chạy mất dép.
Vu Lâm cực kỳ ủy khuất: “Biểu hiện của ta rõ ràng rất thành khẩn rất lễ độ.”
“Ngươi nên mừng vì biểu hiện của mình rất thành khẩn rất lễ độ.” Viên Chính Kiệt tuy không tận mắt chứng kiến tình hình lúc đó, nhưng nghe Vu Lâm miêu tả, hắn cũng cảm thấy tương đối bất khả tư nghị. Không ngờ a không ngờ a, biểu đệ bình thường nhìn ngoan ngoãn ít nói, ngay thời khắc mấu chốt cư nhiên tỏ ra lưu manh như vậy!
Kỳ tích nhất chính là tổng tài kia sau khi về công ty cư nhiên không bắt hắn cuốn gói.
“Bất luận thế nào, chuyến đi suối nước nóng cuối tuần là cơ hội cuối cùng của ngươi.” Viên Chính Kiệt không hiểu ma pháp, nhưng hắn biết ma pháp phản phệ là hậu quả rất nghiêm trọng. Hắn từng nghe mợ hắn, tức mama Vu Lâm, nhắc qua, không ít vu sư đã bỏ mạng vì phản phệ của ma pháp, thành thử số lượng vu sư hiện đại mới giảm mạnh như vậy.
Đường Văn Diệp khó hiểu nhìn hắn (có gì khó hiểu, bạn bảo muốn nhìn chỗ đó có gì, em thành toàn cho bạn thôi =)))), khom lưng xách lên túi lớn của hắn bước vào trong, “Thứ gì mà nặng thế này?”
Vu Lâm vội ôm lấy túi nhỏ còn lại, mỉm cười đi theo sau: “Là thùng dụng cụ và hộp cứu thương.”
“Nơi này là suối nước nóng, đâu phải rừng nguyên sinh.” Đường Văn Diệp treo túi đồ của hắn lên giá để hành lý, bởi hắn nghĩ chỉ ở đây có nửa ngày, nên trừ tiền ra cái gì không mang theo. “Ngươi cứ từ từ soạn đồ, ta xuống dưới mua quần bơi trước.”
“Ta đi với ngươi!” Vu Lâm tiện tay ném túi nhỏ lên giường cái độp.
Đường Văn Diệp thấy thế nhíu mày: “Thu dọn đồ đạc đàng hoàng đã.”
Vu Lâm cầm lên cái túi nhỏ kia, lề mề kéo khóa, nhìn Đường Văn Diệp đến không chớp mắt.
Đường Văn Diệp bị hành động của hắn làm cho dở khóc dở cười, “Ta đợi ngươi.”
“Xoát”.
Dây kéo bị một sức mạnh kinh hồn bứt đứt.
Bổn vu sư cầu ái pháp
Tác giả: Tô Du Bính
Thể loại: đam mỹ, hiện đại, vu sư tiểu thụ ngốc ngốc theo đuổi phúc hắc tiểu công, hài, ngắn
Editor: Phúc Vũ