Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp
Chương 7 :
Ngày đăng: 19:47 18/04/20
Đường Văn Diệp vừa tỉnh dậy, liền cảm thấy cả người như đang nằm trong nôi, không ngừng đưa qua đưa lại. Tiềng huyên náo, tiếng bước chân, tiếng sóng biển lần lượt tập kích màng nhĩ của hắn.
Khoan đã…
Tiếng sóng biển?
Hắn vội vã ngồi dậy, mở to mắt quan sát bốn bề.
Đây là một gian phòng ngủ xa lạ, có giường có tủ có sô pha, còn có cửa sổ. Có thể khẳng định chính là, hai mươi mấy năm qua, hắn chưa từng đến nơi này, thậm chí cả nằm mơ cũng chưa từng mơ tới!
Cửa sổ rộng mở, hắn ngửi được vị mặn của từng trận gió biển dồn dập thổi vào từ bên ngoài.
Hắn tức tốc nhảy xuống giường, nhào tới bên cửa sổ, chỉ thấy dưới bầu trời đêm u ám, từng đầu sóng nhấp nhô trải dài đến tận chân trời. Cho dù khách sạn nơi hắn tạm trú có thực sự thêm một con suối nước nóng nữa cũng không thể mang lại hiệu ứng hoành tráng như vậy đi? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Ngón tay hắn gắt gao siết chặt khung cửa sổ, ký ức như một trận đại hồng thủy tràn đê, thoáng chốc dũng mãnh ập vào não bộ.
Màn tỏ tình của Vu Lâm…
Tiếng cười khủng bố…
Còn có…
Một hố đen khổng lồ!
Lẽ nào, nơi này đã không còn là thế giới nhân loại?
“Vu Lâm… Vu Lâm!” Đầu tiên hắn thò đầu, hướng ra ngoài cửa sổ rống lên vài tiếng, phát hiện không có hiệu quả, liền xoay người lao khỏi phòng.
Bên ngoài có một hành lang.
Thấy trên hành lang vô số thuỷ thủ điên cuồng chạy qua chạy lại, Đường Văn Diệp đã chính thức xác định mình hiện tại đang ở trên một con thuyền, mà còn là một con thuyền toàn người ngoại quốc.
Thân thuyền lắc lư dữ dội.
Hắn vịn vào khuông cửa, nỗ lực giữ thăng bằng, đưa tay nắm lấy áo của một thuỷ thủ.
Thuỷ thủ kia không trả lời hắn, chỉ kéo áo mình khỏi tay hắn, tiếp tục chạy theo hướng cũ, bỏ lại Đường Văn Diệp đứng ngốc tại chỗ.
… Thuyền sắp chìm?
Tim hắn đánh thịch một cái. Nghe nói trên thế giới này có một từ ngữ gọi là xuyên không, lẽ nào hắn xuyên không tới một con thuyền sắp chìm?
Nghĩ đến đây, hắn không thể bình tĩnh được nữa, co giò chạy theo hướng người thuỷ thủ ban nãy.
Bên ngoài đã loạn cào cào cả lên, khắp nơi đều là tiếng khóc thảm cùng tiếng kêu gào. Tất cả mọi người như một đàn kiến điên cuồng ngược xuôi lui tới, như thể đang sợ hễ dừng lại, bọn họ sẽ chết ngay lập tức.
Bầu trời tối đen như mực cùng biển cả xanh thẫm đằng sau bọn họ, mênh mông bất tận, nhưng cũng lạnh lẽo vô tình.
Con thuyền chơi vơi giữa biển trời bao la, quả thật nhỏ bé như con kiến, cũng giống như người so với thuyền.
Đường Văn Diệp vọt tới boong tàu, ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn một khối núi băng cực đại đang từ từ trôi qua trước mặt.
Núi băng? Đắm thuyền? Những người nước ngoài mặc quần tây và âu phục?
…
Số người được cứu này còn hoảng sợ hơn đám người chưa được cứu.
Trong đầu họ đã tưởng tượng ra vô số loại tình cảnh bị người ngoài hành tinh bắt đi hành hạ tra tấn, mỗi loại đều máu me đầm đìa muốn sống không được muốn chết cũng không xong. So đi so lại, được chết toàn vẹn trong lòng đại dương lạnh giá, quả thực là một chuyện tốt đẹp hơn nhiều.
“Bọn họ có vẻ rất sợ.” Đường Văn Diệp thật thà miêu tả lại.
Vu Lâm nói: “Lần đầu tiên ngươi thấy ta dùng ma pháp cũng rất hoảng sợ.”
Đường Văn Diệp bị hắn nói đến mặt đỏ lên, bèn cãi chày cãi cối: “Đó là bởi vì ta là con người.”
“Bọn họ cũng nghĩ như thế.”
Hiện thực và ảo giác vốn rất khó phân biệt. Vu Lâm có đọc được trong ghi chép của mama, ông cố ngoại của hắn từng có một dạo hoài nghi thế giới mình đang sống là một ảo cảnh, bởi vì năm nào vào cùng một ngày tại cùng một nơi ông cũng bị mất cùng một thứ gì đó. Ông gọi đó là trò đùa của ma pháp sư ở hiện thực, mà ông chính là con rối bị trò đùa kia thao túng.
Người được cứu càng lúc càng nhiều, họ từ hốt hoảng trở thành chết lặng, chỉ câm nín nhìn những người chịu chung số phận với mình.
Mặt biển bị bao trùm bởi sự yên lặng kiểu đã nghèo còn gặp cái eo.
Mặc dù vậy, người đứng một bên ủng hộ công tác cứu viện Đường Văn Diệp vẫn rất đắc ý. “Cứu người xong, chúng ta nên làm gì nữa?”
Tay cầm gậy hồ đào của Vu Lâm hơi khựng lại, nghi hoặc hỏi: “Phải làm gì khác nữa sao?”
“Đương nhiên. Chúng ta còn phải trở về thế giới hiện thực. Ta còn có rất nhiều việc cần làm, còn có người nhà của ta… Ta vẫn chưa xem trận chung kết World Cup a!” Nhắc mới nhớ, Đường Văn Diệp vừa tính toán liền phát hiện cuộc đời của hắn rất không trọn vẹn, “Ta thậm chí còn chưa lập gia đình.”
Vu Lâm quay đầu nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu bây giờ ngươi cầu hôn ta, ta sẽ đồng ý.”
Đường Văn Diệp vuốt mặt, hung hăng nói: “Mau nghĩ cách trở về thế giới hiện thực đi, nhân viên giữ kho!”
Trên trời đột nhiên lóe lên một tia chớp, phút chốc chiếu sáng cả mặt biển.
Đường Văn Diệp khiếp sợ ngẩng đầu.
Chỉ thấy vài đường sét như nhánh cây khô xé toạt bầu trời đêm, đánh về phía những quả bóng khí vậy quanh đám người được cứu.
Quả bóng khí không chút tiếng động liền biến mất, những người được cứu lại rơi xuống biển một lần nữa, lần này ngay cả giãy dụa cũng không có, cứ thế chìm thẳng xuống đáy đại dương.
“Trời!” Đường Văn Diệp không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, “Chủ nhân của thế giới ảo này có phải nhìn lộn kịch bản rồi không… Titanic đâu thuộc thể loại phim thần thoại.”
Vu Lâm nói: “Ta đã phá hỏng nội dung ban đầu của vở kịch ở thế giới này, cho nên chủ nhân của ảo cảnh đành phải dùng cách của nàng mà sửa lại.”
“Ngươi nên nói cho ta biết sớm một chút chứ!” Đường Văn Diệp run lẩy bẩy nhìn tia chớp mỗi lúc một gần.
“Ít ra chúng ta cũng nên nỗ lực…”
Câu nói sau đó của Vu Lâm, Đường Văn Diệp một chữ cũng không nghe thấy. Bởi vì ánh sáng chói lóa trước mắt đã bao phủ toàn bộ tri giác của hắn…
Bổn vu sư cầu ái pháp
Tác giả: Tô Du Bính
Thể loại: đam mỹ, hiện đại, vu sư tiểu thụ ngốc ngốc theo đuổi phúc hắc tiểu công, hài, ngắn
Editor: Phúc Vũ