Bổn Vương Ở Đây

Chương 1 : Mở đầu

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Tiếng sấm trầm thấp, không khí trên đám mây đen càng nặng nề hơn.



“Ma quân có lệnh, Bích Thương vương lập tức cùng chúng thuộc hạ hồi cung!”



Mái tóc dài

được buộc bằng một sợi dây vàng múa theo gió, vạt áo tung bay, nữ nhân

được gọi là Bích Thương vương chậm rãi nói: “Bổn vương không về!” Trên

bộ hắc bào bó sát người thêu hình đóa mẫu đơn nở rộ kiêu kì, giống hệt

giọng điệu của nàng, chứa đầy anh khí và sự quyết đoán hiếm nữ nhân nào

có, “Lệnh của ai cũng vô ích!”



“Nếu vậy

Vương thượng đừng trách chúng thuộc hạ đắc tội!” Nam nhân áo xám cầm đầu vung tay, hai bóng người xông ra từ sau lưng hắn, bày thế chân vạc bao

vây Thẩm Ly ở giữa.



“Dám cản bổn vương, có gan lắm!” Thẩm Ly quắc mắt, một cây trường thương màu bạc

trong lòng bàn tay, mũi thương vạch một đường cong màu bạc, sát khí tỏa

ra khắp người, chấn động vạt áo: “Đến đây giao chiến!”



Nam nhân đi

đầu liếc một trong hai người kia, rõ ràng là có phần e sợ, tung một đòn

công kích mạnh mẽ, “Mặc Phương không được kích động!” Người đi đầu hét

lớn, nhưng đâu còn kịp nữa. Thẩm Ly nhíu mày, ngân thương trong tay

không hề do dự tiếp đón, chỉ nghe “keng” một tiếng, âm thanh giòn giã

của binh khí chạm nhau mang theo pháp lực mãnh liệt chấn động tứ phương.



Hai người còn lại nghiến răng, vung đao xông lên vây đánh Thẩm Ly.



Ba người này ai cũng có thể được xưng là nhân vật hàng đầu của Ma giới, nhưng cùng

Thẩm Ly đối địch vẫn cảm thấy vất vả, dù sao song quyền cũng không địch

được tứ thù, Thẩm Ly lại không nhẫn tâm giết họ. Tuy pháp lực của nàng

mạnh hơn ba người, nhưng bị vây đánh nên khó tránh rơi vào thế hạ phong, chỉ một lúc đã lộ ra sơ hở, Mặc Phương không hề do dự vung kiếm đâm

đến, hướng ngay tim nàng.



Một người hét lớn: “Mặc Phương! Không được làm hại tính mạng Vương thượng!”



Mặc Phương

phớt lờ, mũi kiếm xé rách y bào cắm vào da thịt, lực đạo mạnh đến mức

đẩy thân thể nàng ra khỏi vòng vây của ba người. Thẩm Ly nổi giận: “Tiểu tử ngươi giỏi lắm! Không hổ là binh tướng dưới tay ta. Ra tay độc ác

lắm!” Mặc Phương không nói gì, chỉ khẽ nghiêng thân hình về một góc hai

người kia đều không thấy được, chủ động đưa cổ vào đầu thương của Thẩm

Ly, máu tươi bắn vào không trung, trong dòng máu ẩm ướt Thẩm Ly trợn to
chín mươi tộc của ngươi! Chỉ cần ngươi dám động vào một cọng lông của

bổn vương! Một cọng lông…



Thẩm Ly sững sờ nhìn bóng mình trong ao nước… Rõ là một cọng lông cũng không còn…



Hôm qua nàng bị Mặc Phượng đâm một kiếm hiện nguyên hình rơi xuống núi, bị người đi

săn nhặt được, nàng biết lông vàng rực rỡ toàn thân đã bị người ta nhổ

đi, nhưng vạn lần không ngờ là đám thợ săn thô lỗ kia lại lanh tay lẹ

mắt một cách quá đáng như vậy. Đây rõ ràng là đã đem nàng nhúng vào

trong nước sôi! Trên người nàng một cọng lông cũng không còn! Một cọng

cũng không còn nữa! Hắn rốt cuộc đã làm thế nào vậy! Thẩm Ly khóc không

ra nước mắt, nàng bỗng nhớ lại trước đó vài ngày mình còn cười một văn

thần trong triều bị rụng tóc, lúc đó nàng hồ đồ, không hiểu sao hắn lại

khóc, bây giờ hận không thể đem mình khi đó đâm thủng thành một cái rổ,

tại nàng ác mồm nên hôm nay bị báo ứng…



“Tắm đi!”

Còn chưa chờ Thẩm Ly bình phẩm tạo hình của mình một lời nào, nam nhân

đột nhiên vung tay, vứt thẳng nàng vào trong ao.



Vừa rơi

xuống Thẩm Ly đã sặc mấy ngụm nước, khát vọng sinh tồn khiến hai cái

cánh trụi lông của nàng không ngừng quẫy đạp, nam nhân vốn vẫn còn đang

cười nàng nhát gan, nhưng khi thấy Thẩm Ly quẫy đạp kịch liệt, hắn nhíu

mày khổ não hỏi: “Ủa, ngươi không biết bơi à?”



Gà nhà ngươi biết bơi sao! Rốt cuộc ngươi có hiểu biết thông thường không vậy hả!



Thân mang

trọng thương, không còn pháp lực, chỉ quẫy đạp một lúc nàng đã không

chịu nổi nữa, đương lúc nàng tưởng hôm nay mình sẽ bị một phàm nhân đùa

cợt đến chết thì một cây sào trúc quét qua vớt nàng lên đặt bên ao, nam

nhân ngồi xổm xuống ấn ấn lồng ngực trụi lủi của nàng: “Giữ vững hô hấp, không được đứt đoạn, như vậy là ngươi có thể sống lại.”



Thân thể ướt như chuột lột không kìm được nên co giật, trước lúc hôn mê, Thẩm Ly

trừng mắt nhìn hắn: Cái tên này đang cố ý giày vò nàng phải không! Tuyệt đối là cố ý mà!



Nhíu mắt

nhìn Thẩm Ly ngất xỉu, hắn chỉ cười nhạt, chọc chọc vào cái đầu trọc lóc của nàng: “Làm người phải biết lịch sự, ta tên Hành Vân, không phải là

tên này đâu nhé!”