Bổn Vương Ở Đây

Chương 19 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Chuyện hôn sự của Phất Dung quân và Bích

Thương vương Thẩm Ly bị dời lại chẳng qua chỉ là một trong vô số chuyện

truyền ra từ Vương thất, là trò cười trà dư tửu hậu cho đám người nhàn

tản ở Ma giới và Thiên giới, nhưng ngày thứ mười sau khi hôn kỳ bị dời

lại, một bức huyết thư truyền về từ biên giới đã khiến cả triều đình Ma

giới chấn kinh, khiến trên dưới Ma giới đều hoang mang…



Phong ấn Khư Thiên Uyên bị thủng, yêu thú trong đó thoát ra ngoài, tuy chỉ có một

con Hạt vĩ hồ[1] chưa thành hình, nhưng đã khiến quân trấn thủ biên giới tổn thương nghiêm trọng, Tử Hạ tướng quân được Ma quân phái đi liều

mạng truyền huyết thư về, nhưng đến trước cửa cung thì đã đoạn khí trên

lưng ngựa. Mặc Phương tướng quân tử thủ biên giới, không để yêu thú đạp

lên một tấc đất nào của Ma giới nữa. Quân tình khẩn cấp không thể kéo

dài nửa khắc.



[1] Hồ ly đuôi bò cạp



Sau khi Ma quân nhận được tin tức, vừa hạ lệnh hậu táng Tử Hạ tướng quân, vừa cho người thông báo Thiên giới.



Lúc này Thẩm Ly đang ở trong Nghị sự điện, nghe được tin tức nàng đập bàn tức giận

nói: “Tại sao còn phải thông báo cho Thiên giới! Chờ đám phế vật kia

thương nghị được kết quả thì tướng sĩ Ma giới ta không biết đã tổn

thương bao nhiêu! Ma quân, Thẩm Ly xin lệnh xuất chinh!”



Ma quân im lặng không nói.



Lúc này

trong Nghị sự điện còn có ba vị lão tướng trong triều, sau khi họ cân

nhắc, người tóc bạc lên tiếng: “Quân thượng, nay trong triều tuy nhiều

Tướng quân thiện chiến, nhưng đối phó với yêu vật như vậy thì không ai

nhiều kinh nghiệm hơn Tiểu vương gia. Thuộc hạ biết Vương thượng lo Tiểu vương gia đang chờ đến hôn kỳ, nhưng sự tình cấp bách, mong Quân thượng thấu hiểu cho các tướng sĩ đang liều mình bảo vệ tộc ta.”



Ma quân nhẹ gõ ngón trỏ lên bàn, quay đầu lại: “Thẩm Ly!”



Thẩm Ly lập tức quỳ một gối cúi đầu hành lễ: “Có!”



“Tháng này

con không được phép ra khỏi Vương phủ nửa bước.” Thẩm Ly không dám tin

ngẩng đầu lên nhìn Ma quân, ba vị lão tướng nhìn nhau nhưng đều im lặng. Thẩm Ly không cam: “Ma quân! Biên giới…”



“Loạn ở biên giới, lệnh cho Thượng Bắc tướng quân đi thăm dò, nếu có thể thì không

được chém chết yêu thú, phải kéo dài cho đến khi Thiên giới phái người

xuống…”
chấn kinh lòng người hơn, xuyên qua màn sương dày đặc, đội quân tăng

viện cuối cùng cũng thấy được yêu thú đang hỗn chiến với đám người của

Mặc Phương, thân hình nó vô cùng to lớn, giống như hồ ly nhưng đuôi lại

như bò cạp, phe phẩy trong không trung, trên đuôi bò cạp có độc châm

khiến người ta vừa nhìn đã sợ. Thấy quân tăng viện đến, nó há miệng tru

lên, hàm răng đỏ tươi như một lưỡi cưa sắc bén, nước bọt từ trong kẽ

răng rơi xuống khiến mặt đất bị ăn mòn. Chỗ nó đang đứng, cát đá đã trở

nên nhão nhoét.



Mấy vị bộ

tướng đang giao đấu với nó toàn thân đều là máu, vô cùng mệt mỏi. Chỉ có một mình Mặc Phương vẫn đứng trước người nó chủ động công kích.



Thượng Bắc hét to: “Tham chiến!”



Không chờ

hắn lên tiếng, Thẩm Ly đã nắm ngân thương phi thân về phía trước, hét

vang một tiếng, ngân thương cắm thẳng vào trán của Hạt vĩ hồ, pháp lực

mạnh mẽ theo đó xâm nhập vào cái đầu to lớn, Hạt vĩ hồ đau đớn ngẩng lên trời gào rú, đuôi bò cạp đâm thẳng về phía Thẩm Ly, Thẩm Ly rút ngân

thương ra, nghiêng mình lấy thương làm kiếm, chém đứt đuôi của Hạt vĩ

hồ.



Yêu thú gào

rú như muốn rách màng nhĩ của chúng nhân, trong lúc nó quẫy đạp, móng

sắp đánh về phía Mặc Phương, Thẩm Ly phi thân xuống đẩy Mặc Phương khiến hắn ngã ra xa ngoài ba trượng, chân Thẩm Ly đứng vững trên mặt đất,

người hơi khom xuống, nàng lại hét lên một tiếng, dùng thương đâm lên

phía trên, xuyên thẳng qua đệm thịt dưới chân Hạt vĩ hồ.



Chỉ một khắc thôi mà máu của yêu thú đã nhuộm đầy cả người nàng, còn Hạt vĩ hồ cũng liên tiếp thoái lui.



Mặc Phương ở phía sau ngẩn ra nhìn Thẩm Ly: “Vương thượng!”



Thẩm Ly

nghiêng đầu nhìn hắn, thấy khải giáp khắp người hắn vỡ vụn, trên mặt

trên người đều là vết máu, lại nhìn ra xa nữa, các tướng sĩ được binh sĩ tăng viện cứu cũng đều như vậy, trong đất cát xung quanh cũng chôn

không biết bao nhiêu thi thể đã băng lạnh của tướng sĩ. Thẩm Ly nghiến

răng, bàn tay dùng sức nắm chặt ngân thương đến trắng bệch: “Xin lỗi… Đã đến muộn rồi!”



Cảm xúc này

không lưu lại trên người nàng bao lâu, Thẩm Ly lại bước về phía trước,

cùng ngân thương đứng vững trong gió cát: “Một con súc sinh mà dám liều

lĩnh như vậy. Bổn vương nhất định dẫm nát mỗi một tấc thịt của ngươi!”