Bổn Vương Ở Đây

Chương 3 :

Ngày đăng: 15:36 19/04/20


Tháng ba, đêm vẫn còn dài, lúc gà trống gáy trời còn chưa sáng, Thẩm Ly bừng tỉnh từ trong mộng, vì phát giác trên

mặt đất truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, khi nàng vừa mới mở mắt thì

phát hiện mình đã bị một miếng vải che lại từ lúc nào. Nàng cả kinh,

không phải nàng bị túi Càn khôn của Ma quân nhốt lại rồi chứ!



Hoảng loạn

giãy dụa một lúc, cuối cùng cái đầu cũng hít thở được không khí bên

ngoài, không có Ma quân, cũng không có truy binh đến, nàng vẫn ngủ dưới

giàn nho, vẫn trong bộ dạng gà hoang trụi lông. Trong không khí nồng đậm hơi sương. Có âm thanh khe khẽ truyền từ sân trước đến, Thẩm Ly phòng

bị đi về phía đó.



Cửa hé mở,

bên ngoài có tiếng động ồn ào, Thẩm Ly lén thò đầu qua khe cửa nhìn ra,

ánh đuốc sáng cả con hẻm, hai chiếc xe ngựa đang dừng trong hẻm, cô

nương áo vải hôm qua đang đứng cùng cha mẹ, nam đinh trong nhà đang thả

đồ đạc lên xe ngựa, Hành Vân cũng đang giúp đỡ họ, sau khi đặt hết đồ

lên, những người khác đều lục đục lên xe, chỉ có cô nương kia và mẹ vẫn

đứng bên ngoài.



“Hành Vân,

cha mẹ cậu mất sớm, bao nhiêu năm nay tuy là hàng xóm, nhưng chúng tôi

cũng không giúp được gì cho cậu, bây giờ nghĩ lại thật thấy hổ thẹn, lần này đi e là không còn gặp lại nữa, sau này cậu ngàn lần bảo trọng nhé!”



“Đại nương

yên tâm, Hành Vân biết!” Hắn cười đáp lại một câu, nữ nhân trung niên

dường như vô cùng thương cảm, thở dài một tiếng rồi lên xe. Chỉ còn tiểu cô nương đứng đối diện với Hành Vân.



Cô nương đó cúi đầu không nói tiếng nào, ánh đuốc bập bùng chiếu rọi đôi mắt ướt đẫm của nàng ta.



“Lúc này mà

đi về phương Nam nhất định hoa đào khắp chốn.” Hành Vân nhìn về cuối con hẻm, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, “Ta không phải là người thích hợp.” Mấy

chữ này khẽ trầm xuống, Thẩm Ly nghe xong bất giác ngước mắt lên nhìn

hắn, trong ánh sáng phản chiếu gương mặt nghiêng nghiêng kia mang một vẻ đẹp động lòng, nhưng đáy mắt hắn lại không chút gợn sóng, không phải vô tình mà là lạnh nhạt. Thẩm Ly ngơ ngẩn quan sát hắn, bỗng nhiên nàng

cảm thấy, người này có lẽ còn phức tạp hơn nàng tưởng tượng nhiều.



Cô nương đó

nghe thấy câu này, mắt lập tức đỏ lên, hai giọt lệ rơi xuống, nàng ta

cúi thấp người từ biệt: “Hành Vân ca, bảo trọng!”



Lần này đi

không có ngày về, từ đây không bao giờ gặp lại. Thẩm Ly thở dài một

tiếng, nhìn Hành Vân đưa mắt tiễn xe ngựa đi xa, trong tiếng bánh xe lộc cộc…



Trong tiếng bánh xe lộc cộc chắc tiếng chân nàng chạy đi sẽ không rõ ràng đâu nhỉ?



Mắt Thẩm Ly

lập tức bừng sáng lên, nhìn trái nhìn phải, bốn phía không có người, chỉ có Hành Vân vẫn đưa mắt tiễn hàng xóm. Thẩm Ly lách qua khe cửa, cong

chân điên cuồng chạy về phía con hẻm nhỏ.



Chạy tới

đường lớn, lúc này trên con đường đã có mấy quầy hàng rong bày bán điểm

tâm. Thẩm Ly nhìn về phía sau, không thấy Hành Vân đuổi theo, nàng thở

phào một hơi. Hành Vân này quá thần bí, nghe được lời nàng nói nhưng

không hề sợ nàng chút nào, bây giờ nàng thân mang trọng thương, lại phải trốn truy binh của Ma giới, thật tình không có tinh thần hao phí với

hắn. Khoan đã… Thân mang trọng thương? Thẩm Ly khó hiểu giương cánh, hôm qua quẫy đạp một trận như vậy rồi, bây giờ nàng làm gì có hơi sức để

chạy đến đây?



Nghĩ kĩ lại, hình như sáng hôm qua tỉnh lại cũng như vậy, thể lực khôi phục rất
Thẩm Ly cho

rằng đồ ăn Hành Vân làm khiến thể lực của nàng hồi phục nhanh như vậy,

do đó mỗi ngày đều ăn sạch sẽ đồ hắn làm, chỉ là… “Tại sao lại là bánh

bao?” Thẩm Ly nhìn đĩa thức ăn trước mặt, bất mãn dùng móng gõ gõ lên

thành đĩa. Đồ ăn có ngon bao nhiêu đi nữa nhưng này nào cũng ăn sẽ khiến người ta phát ngán. Quan trọng nhất là, nàng muốn ăn mặn!



“Không ngon sao?”



“Ngon, nhưng ta muốn ăn thịt!”



“Không có tiền!”



Mấy chữ

quyết đoán quá mức khiến Thẩm Ly ngẩn ra, ngước lên nhìn Hành Vân cũng

đang gặm bánh bao như mình, nàng quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Thỉnh thoảng ăn một bữa thịt cũng không được sao? Xem bộ dạng ngươi tuy không giàu có lắm, nhưng cũng đâu phải là nghèo?”



Hành Vân điềm nhiên cười: “Ta nghèo lắm, nhưng khí chất quá tốt thôi!”



Tuy lời này

nghe ra khiến người ta không được sảng khoái lắm, nhưng điều hắn nói

cũng là sự thật. Thẩm Ly ngoảnh đầu nhìn đám nhân sâm hắn phơi trong sân nói, “Đám sâm dại ngươi bán kia thì sao? Chắc cũng kiếm được không ít

tiền chứ?”



“Đổi thuốc với ông chủ tiệm thuốc hết rồi.” Hắn nói một cách nhẹ nhàng, dường như không hề để tâm đến bệnh của mình.



Thẩm Ly nghe thấy liền sửng sốt, ấp a ấp úng một lúc, nàng không dám nói nhiều nữa, chỉ im lặng vùi đầu ăn bánh bao.



Lúc nửa đêm, Thẩm Ly ước chừng Hành Vân đã ngủ, mượn ánh trăng trong sân ngưng tụ

một lúc lâu, sau đó đưa mông điểm lên hòn đá phía trước, trên hòn đá lóe lên ánh vàng, dường như nó đã biến thành một thỏi vàng, nhưng chỉ một

lúc sau, nó vẫn lại là một hòn đá bình thường như cũ.



Thẩm Ly thở

dài, quả nhiên vẫn không được, trong người nàng khí tức trống rỗng, ngay cả pháp thuật hóa một hòn đá thành vàng đơn giản cũng không làm được.

Nàng thất vọng ngồi bên hòn đá, lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận

được cảm giác bất lực như vậy.



Thẩm Ly nhìn vào trong ngôi nhà tối đen, gió đêm mang một ít mùi thuốc từ bên trong

bay ra. Thẩm Ly vẫy vẫy hai cánh, dùng chân cố gắng đứng dậy một lần

nữa, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, ngưng thần tụ khí. Hành Vân

này dù sao cũng có ơn với nàng, nàng cũng biết đạo lý chịu ơn phải báo

đáp, nhưng mà tuy nàng là vương gia nhưng cũng lại là Võ tướng, giết

địch tác chiến thì được, cứu người trị bệnh thì không, nếu đã không chữa trị được cho tên bệnh tật này thì khiến hắn lúc còn trên đời sống tốt

hơn một chút vậy.



Thẩm Ly hít

thở thật sâu, hút tinh khí của ánh trăng vào người, nàng cúi xuống mổ

lên hòn đá, ánh sáng lóe lên. Thẩm Ly mở to mắt, nhìn hòn đá không ngừng lúc lắc trong ánh sáng vàng, nhưng cuối cùng vẫn biến mất. Nàng tức

giận, đạp hòn đá một cước thật mạnh: “Đồ vô dụng!” Chưa dứt lời thì nàng đã xoắn móng lại, kêu lên một tiếng, “Đau quá!” Khập khiễng một chân

nhảy vài vòng, Thẩm Ly tức giận nhìn hòn đá mắng “Đá cứng đầu!”



Xong rồi nàng lại đứng trước hòn đá, tiếp tục thi pháp chỉ đá hóa vàng.



Trong lúc

toàn tâm toàn ý với hòn đá, Thẩm Ly không biết rằng sau cánh cửa tối đen có một đôi mắt vẫn luôn mang đậm ý cười, thu hết hành động của nàng vào trong đáy mắt. Sau khi Thẩm Ly thất bại không biết đến lần thứ mấy, vạt áo xanh khẽ phất, quay người đi vào trong phòng.



Hành Vân lục lọi trong tủ lấy ra mười đồng tiền, suy nghĩ một lúc: “Ngày mai đi mua hai cân thịt vậy.”