Bổn Vương Ở Đây

Chương 73 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Tiếp xúc với ánh mắt của Mặc Phương, Thẩm Ly lặng người, lòng nhất thời muôn vàn cảm khái, nhưng nào chờ nàng ổn định cảm xúc, giữa chiếc lưỡi bị

Mặc Phương chém đôi kia bỗng bắn ra một chiếc lưỡi nhọn khác, đầu lưỡi

như kiếm, chỉ nghe "keng" một tiếng, chiếc lưỡi như vũ khí sắc nhọn đã

đánh nát trường kiếm đang chống đỡ của Mặc Phương, lúc thanh kiếm nứt

gãy, chiếc lưỡi kia cũng xuyên thẳng qua tim Mặc Phương, hất hắn ra như

một miếng giẻ rách.



Máu nóng trên người hắn bắn lên mặt Thẩm Ly ở phía sau. Thẩm Ly mở to mắt,

cảnh tượng dường như chậm lại trong mắt nàng, nàng nhìn bóng người bị

hất ra xa, rất nhiều hình ảnh rời rạc lần lượt xoay vòng hiển hiện trong đầu nàng, cùng nhau chinh chiến sa trường, cùng nhau khải hoàn trở về,

cùng nhau nâng ly cười nói trong tiếng đàn ca múa hát. Thậm chí nàng còn nhớ lại lần nàng đào hôn rời khỏi Ma giới, Mặc Phương đánh nàng trọng

thương khiến nàng hiện nguyên hình, thả nàng trốn đến Nhân giới để người của Ma giới không thể tìm được.



Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Phù Sinh hi vọng nàng được gả đến Thiên giới để

tiện cho hắn hành động ở Khư Thiên Uyên, Mặc Phương lại thả nàng đi, làm trái ý Phù Sinh.



Người này... đã hại Ma giới, nhưng đối với Thẩm Ly, hắn chưa từng xuống tay hại nàng.



Người như vậy...



Trong Khư Thiên Uyên lại vang lên tiếng hú, chiếc lưỡi nhọn lại lao tới phía



trước, muốn quấn lấy Thẩm Ly. Cả người Thẩm Ly bừng lên sát khí, mắt đỏ rực,

chiếc lưỡi kia còn chưa bắn đến trước mặt Thẩm Ly thì nàng đã ném ngân

thương đi, mũi thương cắm chặt chiếc lưỡi xuống đất, trong cửa lớn có

yêu thú kinh sợ kêu la, Thẩm Ly không còn lòng dạ để làm chuyện khác,

nàng chạy



đến bên cạnh Mặc Phương, nhìn máu đen trên người hắn nhuộm thấm cả đất.



Thẩm Ly cúi người xuống, ánh mắt khẽ rối bời, nàng đưa tay ra nhưng không biết có nên chạm vào hắn không.



"Hôm nay, cuối cùng cũng không còn phải tiến thoái lưỡng nan." Hắn khàn

giọng lên tiếng, đôi mắt lặng lẽ nhìn Thẩm Ly, sắc mặt nhạt đến mức gần

như



không có vui buồn, "Vương thượng, cô có bằng lòng tha thứ cho ta không..."



Khóe môi Thẩm Ly run lên: "Không tha thứ, đứng lên cho ta, khi xong



chuyện rồi ngươi còn phải chuộc tội cho sự phản bội của ngươi nữa."



Mặc Phương cong khóe môi: "E là không thể được."



Thẩm Ly thẳng thừng ngắt lời hắn: "Đứng dậy cho bổn vương! Chẳng phải



ngay cả kiếp hỏa cùng không thiêu chết được ngươi sao? Chút vết thương nhỏ

này, đừng hòng lừa được bổn vương thương hại!" Tuy nói vậy nhưng Thẩm Ly lại không cam mà siết chặt quyền, nàng từng chứng kiến rất nhiều cái

chết, bộ dạng níu giữ này nàng rất đỗi quen thuộc.


"Ngươi có thể chống được bao lâu?"



Luồng khí đen im lặng, cuối cùng vẫn cung kính đáp: "Vẫn có thể kiên trì



được thời gian một nén hương."



"Đủ rồi." Giọng Lục Minh lạnh lẽo, "Đi thôi."



Luồng khí đen dường như đang cúi đầu xuống đất: "Tuân mệnh."



Thẩm Ly nhíu mày, thấy luồng khí kia ào tới như một miếng vải đen, trùm



lấy ngọn lửa toàn thân nàng, Thẩm Ly cả kinh, nàng tận sức phóng hết pháp

lực ra, trong Khu Thiên Uyên cũng vì vậy mà chấn động, nhưng luồng khí

đen đó vẫn chưa tan hết, dường như hắn muốn dùng tất cả sinh mạng vào

thời khắc này, dùng lực đè nén ngọn lửa, mãi đến khi quấn quanh hết

người Thẩm Ly, khiến ngọn lửa chỉ có thể cháy trong luồng khí đen ấy.



Thẩm Ly giãy dụa, nhưng luồng khí đen vẫn bất động, Thẩm Ly nghiến răng:

"Hắn đã giết Mặc Phuơng, ngươi vẫn nghe hắn sai khiến sao! Hắn vốn



chưa từng coi ngươi là người!"



Móng vuốt của một con yêu thú bắt lấy Thẩm Ly đang bị luồng khí đen bao vây, không có ngọn lửa thiêu đốt, yêu thú dễ dàng mang nàng đi.



Thẩm Ly tức giận: "Đúng là ngu trung!"



Nhưng Phù Sinh hóa thành khí đen chỉ im lặng không nói.



Tiếng cười của Lục Minh càng sảng khoái điên cuồng hơn: "Đây chính là



mục đích ta tạo ra chúng, mãi mãi không phản bội, còn trung thành hơn cả

chó." Thẩm Ly hận đến nghiến răng, Lục Minh bỗng đổi giọng, "Tiểu cô

nương, có cảm nhận được chưa?" Theo lời nói vừa dứt của hắn, Thẩm Ly

bỗng cảm thấy xa xa có một luồng sóng nhiệt ào đến, nhiệt độ này... Thẩm Ly ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về hướng đó.



Một quả cầu sáng bị xiềng xích níu giữ vô cùng chói mắt trong bóng tối,



trong quả cầu đó là một con phụng hoàng cực lớn, đôi cánh diễm lệ, thân hình

đẹp đẽ, mỗi một sợi lông đều nhuộm lửa đỏ rực, tư thế đó cho dù đang ngủ mê cũng khiến nguời ta cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.



Khí tức âm ỉ trên người nó truyền đến khiến Thẩm Ly cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, một sự rung động huyết mạch tương thông xuyên qua khoảng

cách không gian khiến Thẩm Ly gần như không thể nào dời mắt. Lục Minh

cười: "Đây là tác phẩm kiêu ngạo nhất của ta, cũng là phụ thân của cô -



Phụng Lai."