Bổn Vương Ở Đây

Chương 75 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


"Thẩm Ly, nàng có nhớ trước đây ta từng nói với nàng, Khư Thiên Uyên sụp đổ

sẽ chôn theo yêu thú bên trong không?" Hành Chỉ nhẹ nhàng ôm Thẩm Ly vào lòng, chậm rãi nói, "Nhưng Khư Thiên Uyên do ta mượn lực Ngũ hành mới

có thể dựng lên được, ngoài phong ấn Hỏa là mượn sức mạnh của phụ thân



nàng, bốn phong ấn còn lại đều dựa vào sức mạnh của đất trời Ma giới."



Giọng nói bình thản của hắn vô tình gợi ra những hồi ức được coi là ngọt ngào trong lòng Thẩm Ly, trăng trên núi ngoài Khư Thiên Uyên và nước trong

hồ, lúc đó bọn họ một người lòng nhiều kiêng dè, một người lại mang sát

ý, nhưng bất kể lúc đó trong lòng bọn họ ẩn giấu điều gì, bây giờ Thẩm

Ly nhớ lại chỉ thấy lúc đó ánh trăng xua tan chướng khí thật đẹp hơn bất kỳ nơi nào khác.



"Lúc trước ta vá lại phong ấn Khư Thiên Uyên, nàng cũng đi cùng ta, chắc hẳn nàng cũng rõ. Lúc đó nếu Khư Thiên Uyên bị hủy, Ma giới cũng không thể



bảo toàn."



Thẩm Ly gật đầu: "Ừ, cây trên núi là phong ấn Mộc, nước trong hồ là phong ấn Thủy, tượng đá dưới đài luyện binh trong quân doanh là Phong ấn Thổ,

còn xiềng xích trên Khư Thiên Uyên là phong ấn Kim. Ba thứ bên ngoài hợp thành chân vạc để chống Khư Thiên Uyên, còn Kim ở trên Khư Thiên Uyên,

Hỏa ở trong Khư Thiên Uyên, vốn là một trận pháp vẹn toàn. Nhưng



mà"



"Ừ, nhưng đối phương lại tìm được vật thay thế Ngũ hành này." Hành Chỉ giữ

lấy vai Thẩm Ly, nụ cười vẫn luôn trên mặt chợt tắt đi một cách hiếm

thấy, hắn nghiêm túc nói, "Thẩm Ly, những điều ta sắp nói sau đây nàng

phải nghe



cho kĩ, vì nàng chính là người quyết định."



Thẩm Ly nghiêm mặt, nghe Hành Chỉ nói: "Nàng và bốn vật khác đã thay



thế phong ấn vốn có, nhưng sức mạnh Ngũ hành này không thể nào bì được



với sức mạnh Ngũ hành do trời đất sinh ra, phong ấn như vậy chỉ có thể

chống đỡ được Khư Thiên Uyên, nhưng không thể nào giam giữ yêu thú bên

trong, bởi vậy bây giờ cửa lớn Khư Thiên Uyên mở toang, tuy ta dùng kết

giới miễn cưỡng phong lại lối ra khiến bọn chúng không thể nào thoát

được, nhưng đây không phải là cách lâu dài. Chỉ có một cách duy nhất để

giải quyết họa yêu



t h ú ."



Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ: "Chàng nói là chôn yêu thú cùng Khư Thiên Uyên?"



Hành Chỉ gật đầu: "Nhưng nay may mắn là bốn phong ấn khiến Khư Thiên



Uyên gắn liền với Ma giới đã được thay thế, nếu Khư Thiên Uyên sụp đổ cũng

sẽ không ảnh hưởng đến Ma giới, duy nhất chỉ liên lụy đến" Hắn đưa ngón



tay xoa má Thẩm Ly, "Mỗi mình nàng."



Thẩm Ly im lặng hồi lâu rồi bật cười: "Lựa chọn như vậy chàng biết ta sẽ



chọn thế nào mà."



Lòng Hành Chỉ thắt lại, thu ngón tay về: "Phải, ta biết."
đã để lại cho ngươi một đứa con gái."



Phụng Lai ngẩn ra, hai mất ngây ngốc nhìn Thẩm Mộc Nguyệt: "Ngươi nói



gì?"



"Muội ấy đã để lại cho ngươi một đứa con gái, tiếp nối sinh mệnh của muội ấy

theo một cách khác." Thẩm Mộc Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn, "Chỉ là bây giờ

ngươi đã ở đây, chắc A Ly đã thay thế ngươi trở thành phong ấn của Khư



Thiên Uyên rồi."



Phụng Lai kinh ngạc đến ngẩn người, hắn nhíu mày nhớ lại, lúc mới tỉnh, hắn

chỉ thấy Lục Minh ở trước mặt, ngoài ra... ngoài ra... còn có một ánh

sáng bị một luồng khí đen chụp lấy, lẽ nào trong đó...



"Nếu ngươi không tin thì ở đây chính là Bích Thương vươg phủ A Ly ở, ngươi

có thể vào trong xem thử, bên trong chắc vẫn còn sót lại khí tức của nó,



chắc ngươi có thể cảm giác được rốt cuộc nó là ai."



Phụng Lai nhìn tấm bảng, sau đó bước vào trong Vương phủ, Nhục Nha ó cửa nhìn thấy hắn, đang do dự là có nên cản lại không, nhưng lại nghe một



giọng nói: "Để hắn vào đi."



Nhục Nha ngẩn người, không biết nữ nhân áo đen đang lên tiếng là ai, chỉ gãi gãi đầu nói: "Nhưng mà... Vương gia nhà tôi không có nhà. Không biết cô ấy lại đi liều mạng ở đâu nữa" Phụng Lai không đoái hoài đến Nhục Nha, bước thẳng vào cửa, Nhục Nha vội gọi: "Này này, ngươi đừng đi bừa.

Vương



gia nhà ta về sẽ giận đó!"



Phụng Lai dường như hoàn toàn không nghe thấy giọng nàng ta, rảo quanh



phòng một lúc, bước chân hắn bỗng dừng lại: "Quả thật là vậy... Quả thật..."



Thẩm Mộc Nguyệt cũng bước vào, lặng lẽ nói: "Ta chôn Lưu Vũ ở trước Khư



Thiên Uyên, A Ly giờ đây cũng ở trong Khư Thiên Uyên, hai mẹ con họ cũng



coi như được ở bên nhau."



Phụng Lai cụp mắt: "Lưu Vũ, yêu con không"



"Còn yêu hơn cả mạng sống của muội ấy."



Phụng Lai nhắm mắt, không nói thêm lời nào, chỉ hóa thành một luồng



sáng, rời khỏi Đô thành như lúc đến.



Thẩm Mộc Nguyệt lặng lẽ nhìn lên trời: "Ta dùng cách như vậy để đổi lấy



mạng A Ly, muội có trách ta không? Nếu muội trách ta... cũng không sao..."



Gió nhẹ thổi qua, giống như tiếng ai đang thở dài bất lực.