Bổn Vương Ở Đây

Chương 77 : Đại kết cuộc - Hạ

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng Hành Chỉ, hắn bịt miệng muốn đẩy Thẩm Ly ra, nhưng tay lại không chút sức lực, chưa đẩy được Thẩm Ly ra, hắn

đã ngã sang bên cạnh nằm sấp dưới đất, rồi lại phun ra một ngụm máu.

Bạch y không nhuốm chút bụi trần kia, ngón tay thon dài tinh khiết kia,

còn có gương mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt kia lúc này đã bị máu tươi

nhuộm thành một màng hỗn loạn.



"Hành Chỉ... " Thẩm Ly ngây ngốc gọi hắn, lòng tràn ngập sợ hãi và hoảng hốt

chưa từng xuất hiện, nàng gần như quỳ gối dịch đến bên cạnh Hành Chỉ, ôm hắn đặt lên chân mình, ngón tay và đôi môi nàng còn run rẫy dữ dội hơn

Hành Chỉ, "Tại sao..." Nàng đưa tay chùi máu trên khóe môi Hành Chỉ,

nhưng lập tức lại có máu trào ra, nhuộm ướt tay áo nàng, "Chẳng phải đã

ra ngoài rồi sao?" Giọng nàng vô cùng run rẩy, "Người đó đã thay ta chôn theo Khư Thiên



Uyên rồi... Người đó" Thẩm Ly nghẹn ngào, "Tại sao chàng vẫn thế này?"



Bàn tay băng lạnh bị nắm chặt, Hành Chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Ly, trong đôi mắt không chút hoảng loạn kia dường như ẩn giấu sức mạnh khiến người ta

bình tĩnh lại, hắn nuốt xuống khí tanh đang cuộn trào trong cổ họng, hơi thở yếu ớt, nhưng sắc mặt lại không chút yếu đuối: "Thần minh... không

còn lý đo



để tồn tại nữa."



Thiên ngoại thiên sẽ biến mất theo Khư Thiên Uyên, không còn thứ gì có thể uy hiếp sự tồn vong của Tam giới, trời đất bây giờ không cần sức mạnh để

đối kháng với Thiên đạo nữa. Chức vị Thần do trời sinh ra này cũng đã

đến lúc hoàn tất rút lui rồi.



"Thần minh không còn lý do tồn tại thì đã sao!" Thẩm Ly nắm chặt tay hắn,

giọng khô đắng như cảm giác trong cổ họng lúc này, "Hành Chỉ vẫn còn lý

do để tồn tại! Không phải thần minh, chỉ là chàng, chỉ là Hành Chỉ thôi, chàng



vẫn còn rất nhiều lý do để sống tiếp"



"Nếu còn có thể... " Hành Chỉ cười cười, "Lý đo để ta sống tiếp chỉ còn duy



nhất mỗi Thẩm Ly nàng."



Khư Thiên Uyên trong không trung bỗng rung chuyển dữ dội, phạm vi của bóng

tối dần dần thu hẹp. Cho dù Hành Chỉ có nghiến răng chặt đến đâu máu

tươi vẫn trào ra từ khóe miệng hắn, hắn cảm giác được bàn tay không

ngừng run rẩy của Thẩm Ly, hoảng loạn đến mức không còn chút oai phong

thường ngày.



"Sinh vật Thẩm Ly này, rất không biết chăm sóc bản thân... rất không biết

thương xót bản thân..." Hành Chỉ ho mấy tiếng, "Nếu có thể, ta muốn thay



nàng chăm sóc nàng, thay nàng thương xót nàng"



Ngực Thẩm Ly quặn đau, giống như huyết mạch bị bóp nát: "Chàng nói



được thì phải làm được!"



Hành Chỉ bật cười lắc đầu, bỗng lại ho dữ dội, quá nhiều máu tươi khiến Thẩm Ly gần như không cầm chắc được tay hắn, có lẽ biểu hiện của nàng quá bi thương. Hành Chỉ cười nói, "Từng chữ nhỏ máu... Hôm nay ta phải chơi

đến



cùng, coi như làm Tử quy một lần, làm đồng loại của nàng một lần vậy." [1]



[1] Tử quy, hay còn gọi là đỗ quyên, tương truyền là do hồn Đỗ Vũ vua nước

Thục hóa thành. Cuối xuân đầu hè thường kêu đêm ngày, tiếng kêu bi thảm, đến thổ huyết mới



thôi. Có câu thơ: Đỗ Quyên khóc thành máu | Quay về kêu ảo não



Thẩm Ly nghiến răng: "Lúc thế này cũng chỉ có chàng mới đùa giỡn



được..."



Một câu nói khơi gợi biết bao hồi ức, ngay cả Hành Chỉ cũng lặng đi, sau

một hồi im lặng, hắn nhếch môi, ba phần thở dài, ba phần bất lực, còn

lại vài



phần khấn cầu: "Vậy, Thẩm Ly, nàng hãy cười đi."



Một giọt nước mắt rơi xuống trên mặt Hành Chỉ, giọt nước mắt ấm nóng quét

qua gò má đẫm máu tươi của hắn, tẩy ra một vệt trắng bệch. Thẩm Ly nhếch môi mỉm cười.



Hành Chỉ ngoảnh đầu, nhắm mắt thở dài: "Thật là... thảm thiết vô cùng"



Nói xong lời này, sắc mặt Hành Chỉ bỗng tái đi, cơ thịt toàn thân bỗng co



lại. Lúc này Khư Thiên Uyên rung chuyển kịch liệt, thanh âm nứt vỡ trên bầu

trời truyền xuống, Thẩm Ly ngây ngốc quay đầu, thấy không gian màu đen

trong bầu trời kia bị một sức mạnh vô hình đập nát như một thứ đồ gốm,

mảnh vụn hóa thành tro bụi, yêu thú phong ấn bên trong cũng vậy, dã lâm

cũng thế, tất cả đều theo gió bay đi, mất tăm mất tích nơi chân trời,

ánh nắng xuyên qua chướng khí, chiếu rọi lên mảnh đất bị bóng tối của

Khu Thiên Uyên che phủ ngàn năm, quét sạch đi tất cả tối tăm.



Trong ánh nắng chói mắt, Thẩm Ly dường như nhìn thấy một ngọn lửa yếu ớt nhảy nhót trong không trung, nó như một chiếc lá, chằm chậm rơi xuống chìm

vào lòng đất.


bình thường. Thẩm Ly lo chướng khí còn sót lại ở Ma giới sẽ tổn hại đến

hắn, nàng đưa hắn đến Nhân giới, mua một ngôi nhà nhỏ, giống như lúc xưa vẫn còn là Hành Vân.



Người của Thiên giới đến tìm hắn mấy lần, Hành Chỉ tránh không gặp, tỏ thái

độ tránh đời, người của Thiên giới cũng biết điều, không đến tìm hắn

nữa.



Thẩm Ly cùng Hành Chỉ ở trong ngôi nhà nhỏ. Cuộc sống dường như trở lại lúc

ban đầu, thư sinh bệnh tật và nữ Vương gia bá khí, họ trồng một giàn nho ở sân sau, hai người cùng ra tay, vừa trồng vừa trò chuyện: "Nàng không hiếu kỳ là làm sao ta trở về được à?" Hành Chỉ hỏi Thẩm Ly.



Thẩm Ly dừng lại: "Hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi." Nàng thẳng thắn nói,



"Nếu hỏi rồi, phát hiện đây chỉ là một giấc mơ, vậy ta phải làm sao đây."



Hành Chì ngẩn ra, thầm nghĩ lần này Thấm Ly nhất định sợ hãi lắm, hắn cười

cười, không nói thêm gì, không vội, hắn vẫn còn nhiều thời gian để cho

Thẩm Ly biết, đây là hiện thực.



Chỉ là... hắn nhìn lên trời, Thiên ngoại thiên sụp đổ, kim quang còn sót

lại của đám lão hữu... Hắn cúi đầu, xới xới đất, những ký ức về thần

Thượng cổ đối với người đời sau sẽ chỉ còn là một giấc mộng mà thôi. Hắn có thể tưởng tượng được, trong Tây uyển ở Thiên giới, những linh vị

nương nhờ vào chút thần lực còn sót lại của chúng thần kia lúc này chắc

cũng đã tan thành mây



khói. Bởi vì... bọn họ đã dùng thần lực còn sót cuối cùng để biến thành sức



mạnh cho hắn sống tiếp tục.



Bằng hữu, quá khứ của hắn, không thể nào tìm lại được nữa.



"Thẩm Ly!" Hắn bỗng gọi, "Ta không còn mạnh mẽ như xưa, nàng có chê



bai ta không?"



Thẩm Ly liếc hắn, tự nhiên hỏi lại: "Tại sao lại chê bai? Lúc đầu người ta yêu



chỉ là một phàm nhân yếu đuối thôi mà."



Họ rảo một vòng, hóa ra chính là quay về khởi điểm.



Hành Chỉ ngây người, tiếp đó bật cười, không nói thêm gì.



Vị thần cuối cùng trên thế gian này không còn nữa, nhưng lại có thêm một



tiên nhân nhàn tản.



Ngày tháng qua đi, thời gian ở Nhân giới rất chậm, giàn nho trong tiểu viện

của Thẩm Ly và Hành Chỉ đã bắt đầu trổ những chùm nho thật lớn.



Một ngày nọ, ánh nắng xuyên qua giàn nho chiếu xuống gương mặt Hành Chỉ

đang nằm trên ghế lắc, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe một giọng nói:

"Nếm thử nho đi!" Hành Chỉ mở mắt, thấy Thẩm Ly đang đứng cạnh mình,

trong ánh sáng phản chiếu, bóng dáng nàng thật đẹp vô cùng. Hành Chỉ đưa tay đón lấy chùm nho, bỗng nhớ ra điều gì đó: "Thẩm Ly, lúc trước nàng

vẫn



còn nợ ta hai nguyện vọng."



Thẩm Ly ngây ngốc, nghĩ một hồi, dường như nhớ ra chuyện này: "Chàng



còn có nguyện vọng gì nữa?"



"Nguyện vọng thứ nhất, sau này mỗi mùa hạ nàng đều phải giúp ta hái



nho."



Thẩm Ly nằm xuống chiếc ghế lắc bên cạnh hắn, gật đầu đồng ý: "Được



thôi."



"Nguyện vọng thứ hai... "



Thẩm Ly nghiêng đầu nhìn hắn: "Hôm nay chàng muốn ước hết luôn sao?"



Lúc này vừa hay Hành Chỉ cũng quay đầu sang, hơi thở hai người rất gần,

Hành Chỉ cười nói: "Bởi vì nguyện vọng thứ hai này phải tốn rất nhiều

thời gian mới thực hiện được." Hắn sáp lại lặng lẽ đặt trên môi Thẩm Ly

một nụ hôn.



"Sinh cho ta thật nhiều con như chùm nho này nhé! "



Thẩm Ly giật mình, đẩy hắn ra chạy mất: "Bệnh hoạn điên cuồng!"



Trong sân chỉ còn lại tiếng cười nhẹ không dứt của Hành Chỉ.



Lúc này, ánh nắng thật đẹp.