Bổn Vương Ở Đây

Chương 79 : Ngoại truyện Phụng Lai

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Một tiếng động cực lớn vang lên, mặt đất trong Địa thất rung chuyển, dường như có một luồng sóng nhiệt cực nóng tỏa ra từ nơi sâu nhất. Lưu Vũ phải nghiêng người vịn vào tường mới không ngã xuống đất. Đến khi chấn động dịu đi, môn nhân phía sau đều đang thì thầm to nhỏ bàn tán, đồn đoán lần này Ma quân lại làm ra yêu thú gì mà vừa mới sinh đã gây nên tiếng động lớn như vậy, mọi người đều thấp thỏm không yên.



Lưu Vũ liếc nhìn bọn họ, lặng lẽ đi về phía trước, đẩy cánh cửa gỗ chắc nịch ra, chỉ có người được đặc cách mới có thể bước vào bên trong này.



Hai bên thông đạo kín mít đều có đuốc, có lẽ là ảo giác của Lưu Vũ, nàng cảm thấy dường như ánh lửa hôm nay sáng hơn thường ngày một chút. Nàng đi đến cuối thông đạo, cánh cửa đá phía trước đóng chặt, Lưu Vũ đưa tay gõ vòng kéo cửa, nhưng chỉ mới gõ một cái thôi mà cửa đá đã đổ sụp, Lưu Vũ ngạc nhiên, ánh sáng chói mắt trong phòng xuyên qua bụi đất dày đặc chiếu thẳng ra ngoài, nhức nhối đến mức khiến Lưu Vũ phải khẽ nhíu mắt lại.



“Làm ra rồi! Ha ha ha! Cuối cùng cũng thành công rồi! Thành công rồi!”



Trong giọng nói khàn đặc của Lục Minh chứa đầy sự hân hoan gần như điên cuồng, bóng hắn phản chiếu trong ánh lửa có chút đáng sợ, Lưu Vũ chậm rãi bước đến bên cạnh: “Sư phụ…” Ánh mắt nàng vòng qua sau lưng Lục Minh nhìn căn phòng bừa bãi hỗn loạn, lò luyện đan bị lật ngửa, lửa cháy khắp nơi, trong ánh lửa cháy rực có một đứa bé đang đứng yên lặng lẽ, nó nhắm mắt như đang say ngủ, dáng vẻ hình như không quá sáu bảy tuổi chẳng khác gì đứa trẻ bình thường, nhưng trên người nó lại là ngọn lửa đang cháy.



Lưu Vũ khẽ chấn kinh: “Sư phụ… đây là?”



“Phụng Lai.” Trong mắt Lục Minh là ánh lửa sáng bập bùng, hắn nhếch miệng cười, “Nó tên là Phụng Lai.”



Lục Minh bước lên phía trước, băng qua lửa cháy, dừng lại trước mặt Phụng Lai rồi ôm nó ra khỏi biển lửa. Phụng Lai vẫn ngủ say, Lục Minh nhìn nó cười quỷ dị: “Có nó rồi thì ta có thể tạo ra nhiều yêu thú hơn nữa, cũng không cần lo lắng không có cách khống chế bọn chúng, ta chỉ cần khống chế nó mà thôi.”



Đứa trẻ nhỏ nhắn này... là yêu thú mà sư phụ dốc hết sức lực luyện ra sao?



“Nhưng nó vẫn chưa tỉnh.” Lục Minh đẩy Phụng Lai vào lòng Lưu Vũ, “Con ôm nó về trước đi, ta kiểm tra xem có chỗ nào sai sót không.” Nói xong hắn lại tìm kiếm quanh quất trong phòng lửa cháy bừng bừng.



Lưu Vũ ngẩn ra nhìn Lục Minh, rồi lại nhìn đứa trẻ trong lòng mình, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, nhận lệnh rời đi.



Nàng ôm đứa trẻ ra khỏi thạch điện, các môn nhân đều bàn tán chỉ trỏ phía sau lưng nàng, nhưng cũng có người chỉ lắc đầu thở dài. Lưu Vũ mặc kệ hết thảy, ôm Phụng Lai quay về phòng mình, nhìn gương mặt non nớt của nó, Lưu Vũ cũng cảm thấy sư phụ không được bình thường, đứa bé nhỏ xíu này làm gì có năng lực khống chế đám yêu thú kia được.



Lưu Vũ còn đang suy nghĩ miên man bỗng thấy mí mắt đứa bé khẽ động, nàng sáp lại gần đó, đứa bé đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt đỏ rực của nó phản chiếu rõ nét gương mặt nàng.



“Phụng Lai?” Lưu Vũ nhìn nụ cười của mình trong đôi mắt đang mở to của nó, đôi mắt của nó còn trong hơn cả nước suối, nàng nói: “Ta tên Lưu Vũ.”



Phụng Lai chớp mắt nhìn nàng, dường như nó không hiểu nàng đang nói gì cả. Lưu Vũ suy nghĩ một lúc, lòng nghĩ đứa bé này dù được sư phụ chế tạo ra, nhưng chẳng khác gì một đứa bé bình thường, chưa hiểu gì về thế gian nên chắc cũng không thể hiểu lời nàng nói.



Lưu Vũ định đứng dậy đi rót cho nó một ly trà, nhưng nàng còn chưa cất bước thì tay áo bỗng bị níu lại, nó chớp mắt nhìn nàng, bàn tay nhỏ vẫn túm chặt tay áo nàng không buông, Lưu Vũ ngẩn ra, nàng cười hỏi: “Sao vậy?”



Phụng Lai im lặng.



Chắc là... sợ ở một mình, Lưu Vũ nghĩ vậy bèn cúi người ôm nó từ trên giường xuống, Phụng Lai ngơ ngác để mặc nàng ôm, nhưng nó lại bất giác vòng tay qua cổ Lưu Vũ, nghiêng đầu phả ra hơi thở lên má nàng.



Lưu Vũ ôm nó đến ngồi bên bàn, nàng đặt Phụng Lai ngồi trên đùi mình, lấy ly rót trà rồi đưa lên miệng nói hỏi, “Uống trà nhé?”



Hương trà thoang thoảng vấn vít nơi mũi Phụng Lai, nó chớp chớp mắt, cuối cùng ánh mắt thôi rơi trên mặt Lưu Vũ nữa mà rơi trên ly trà xanh nóng hổi, nó há miệng cẩn thận nếm một hớp, vị ngọt của trà lan tỏa khiến nó kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt lại dừng trên mặt Lưu Vũ.



Lưu Vũ bật cười: “Trà.” Nàng dậy nó, “Đây là trà.”



“Tạc?”



“Trà.”



“Chà...”



“Không đúng, là trà.”



“Trà.”



Chỉ có một lúc mà nó đã đọc đúng, Lưu Vũ cảm thấy kinh ngạc: “Ngươi thông minh quá!”



“Thông minh quá.”



Lưu Vũ xoa đầu nó, đang trò chuyện vui vẻ thì cửa bỗng bị đẩy ra, sắc mặt người bước vào phòng rất âm trầm, như dùng giọng điệu chất vấn hỏi: “Sư phụ lại luyện ra yêu thú gì nữa vậy?”



Nụ cười trên mặt Lưu Vũ chợt tắt, nàng xoa đầu Phụng Lai, nhẹ giọng gọi: “Sư tỷ!”



Thầm Mộc Nguyệt tức giận nói: “Trước đó sư phụ có biết đám quái thú kia đã hại chết bao nhiêu con dân Ma tộc rồi không? Đã có biết bao nhiêu binh sĩ hy sinh khi bắt yêu thú rồi!” Nàng ta vòng qua bình phong nhìn thấy Lưu Vũ đang ôm đứa trẻ có màu mắt yêu dị trong lòng thì khẽ ngây người hỏi: “Đây là con nhà ai vậy?”



Lưu Vũ im lặng sau đó lại thở dài đáp, “Đây là yêu thú sư phụ mới luyện ra.”



Thầm Mộc Nguyệt ngẩn ra rồi lập tức giận dữ quát “Hoang đường!” Nàng ta phất tay áo phát ra lực đạo mạnh khiến bình phong nát vụn, sau một tiến động lớn, trong phòng yên tĩnh trở lại, Thầm Mộc Nguyệt lặng lẽ nhìn Lưu Vũ, “Muội vẫn định giúp sư phụ nữa sao?”



Lưu Vũ im lặng.



Không nghe được câu trả lời, Thầm Mộc Nguyệt xanh mặt xô cửa bước ra ngoài.



Mảnh vụn của bình phong ngổn ngang trên đất, Lưu Vũ rã rời ngồi xuống, lòng trầm buồn không nói nên lời, thật ra... nào phải nàng chưa từng nghi ngờ sư phụ. Nhưng hiện nay số lượng yêu thú đã vượt quá sự khống chế của họ rồi, so với việc nghĩ cách hủy diệt chúng, chi bằng theo lời sư phụ, chế tạo tra một yêu thú lợi hại hơn để nó khống chế tất cả...



Buồn phiền trong lòng chưa nguôi, Lưu Vũ bỗng cảm thấy mi tâm ấm lên, ngón tay nhỏ của Phụng Lai nhẹ nhàng đặt trên mi tâm đang nhíu lại của nàng, khẽ khàng xoa nhẹ, kéo giãn những nếp nhăn ấy ra.



Lưu Vũ khẽ ngẩn người, nàng bật cười: “Không sao đâu.” Nàng nắm tay Phụng Lai, khẽ bất lực nghĩ ngợi, sư phụ tạo ra một đứa trẻ như thế này đây, vậy... nàng sao có thể nhẫn tâm vứt nó vào giữa một đống yêu thú hung ác kia chứ...



Phụng Lai dường như rất thích Lưu Vũ, cứ bám trên người nàng mãi chẳng chịu xuống, Lục Minh thấy vậy nên giao cho Lưu Vũ chăm sóc, còn hắn thì vẫn mải miết bận rộn tìm cách chế tạo yêu thú. Lục Minh chưa từng dặn dò Lưu Vũ phải dạy Phụng Lai thế nào cũng chưa từng nói phải nuôi nó thế nào, dường như chỉ cần có người cho nó ăn cơm để nó tự sống là được rồi. Ngẫm nghĩ kỹ hơn thì điều duy nhất Lục Minh từng dặn dò nàng là cho Phụng Lai tiếp xúc với yêu thú thật nhiều.




Cũng vào lúc này, thế lực phản đối yêu thú trong triều ngày càng lớn mạnh, Lục Minh hoàn toàn mặc kệ tất cả, mấy ngày sau, các yêu thú trốn ra khỏi nơi thuần dưỡng chúng, giết chết mấy trăm người, các Trưởng lão trong triều tức giận, bá quan và các đệ tử của Lục Minh cùng dâng tấu yêu cầu diệt yêu thú, Lục Minh không để tâm, Thẩm Mộc Nguyệt thẳng thừng đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Lục Minh, cùng những người phản đối thương nghị chuyện diệt trừ yêu thú.



Lòng Lưu Vũ lúc này cũng dao động, cuối cùng quyết định chọn một ngày tìm sư phụ để bàn tính và khuyên can, nhưng tìm mãi cũng không thấy Lục Minh đâu, nàng đành bất lực bỏ qua, nhưng hôm đó nàng cũng không thấy tăm hơi Phụng Lai đâu, mãi đến hôm sau mới thấy Phụng Lai toàn thân đầy máu trở về.



Lưu Vũ ngạc nhiên nhìn vết máu trên y phục hắn: “Đây là... làm sao vậy?”



“Lục Minh bảo ta chỉ huy yêu thú, giết hết những người phản đối.” Lưu Vũ bỗng thấy toàn thân vô lực, đầu gối nhũn đi ngã ngồi trên ghế, Phụng Lai vội bước tới dìu nàng, hắn khom người ngồi xuống, khẩn thiết nói, “Ta không nghe lời ông ấy, ta không giết người.”



Lúc này Lưu Vũ mới nhìn Phụng Lai: “Vậy máu này...”



“Là của ta!” Hắn nói rất nhẹ nhàng, “Lục Minh rất giận, lấy đao chém ta, nhưng không sao hết, vết thương đã liền lại rồi, ta cũng không đau.”



Lưu Vũ kéo tay áo Phụng Lai, nhìn vết máu cả người hắn, lúc đó không biết hắn đã chịu bao nhiêu đao, đau đớn trong tim nàng len lỏi vào tận xương tủy: “Sao ngươi không tránh đi vậy, ngươi...”



“Vì ông ấy là sư phụ cô, chuyện khác ta không thể nghe lời ông ấy, nhưng nếu chỉ đánh mấy cái để trút giân thì không sao hết.”



“Không được!” Lưu Vũ cúi người, lấy tay áo chùi vết máu trên mặt hắn, càng chùi tay càng run rẩy, “Lần sau phải tránh, bất kể là ai đả thương ngươi cũng đều phải tránh, không tránh được thì phải dùng hết sức bảo vệ bản thân, biết chưa?”



Thấy nỗi đau trong mắt Lưu Vũ, ánh mắt Phụng Lai nhìn nàng khẽ lạnh đi: “Ta bị thương Lưu Vũ có đau lòng không?”



“Có!” Lưu Vũ nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói, “Có!”



Khoảng cách hai người thật gần, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, Phụng Lai nghe thấy nhịp tim mình như đang điên cuồng nhảy nhót không thể nào khống chế được, hắn bỗng nhích tới gần nàng hơn nữa, khẽ khàng chạm môi mình vào môi Lưu Vũ, sau đó đỏ mặt nói: “Ta sẽ không để Lưu Vũ đau lòng nữa đâu!”



Chưa dứt lời hắn đã quay người rời đi, để lại một mình Lưu Vũ ngồi trong phòng, ngây ngốc thất thần.



Lúc chiều tối, cửa phòng có tiếng gõ, Phụng Lai bước vào nhìn thấy Lưu Vũ vẫn ngồi đó như lúc sáng, hắn khẽ ngẩn ra: “Lưu Vũ, cả ngày nàng không ra khỏi phòng, cũng chưa ăn gì cả.” Hắn đặt chiếc mâm trong tay lên bàn, dường như Lưu Vũ lúc này mới bị tiếng động thức tỉnh, ngơ ngác quay đầu nhìn hắn.



Phụng Lai đã thay y phục sạch sẽ, đang đứng bên cạnh đưa đũa cho nàng, Lưu Vũ đón lấy đũa, nhìn thức ăn nhưng vẫn không ăn, dường như suy nghĩ thật lâu, sau cùng nhìn Phụng Lai hỏi: “Có phải ngươi... Có phải ngươi...” Một câu quanh quẩn nơi đầu miệng nhưng không thể nào thốt ra được.



Phụng Lai cúi người, khẽ bước lên nhìn nàng: “Ta thích nàng.” Hắn nói, “Mấy ngày nay đã nghe được không ít chuyện, ta đã hiểu cưới nghĩa là gì rồi, cũng biết thích là gì nữa, Lưu Vũ, ta thích nàng, chỉ thích nàng thôi. Còn nàng?”



“Ta?” Bỗng nhiên bị đứa trẻ mình nuôi lớn bày tỏ lòng, còn vứt lại câu hỏi cho mình, Lưu Vũ không biết nên đáp thế nào, “Ta...” Sự do dự của nàng khiến Phụng Lai nảy sinh nghi ngờ đối với bản thân, mắt dần lộ ra vẻ thất vọng. Lòng Lưu Vũ nhói đau, nàng không ngồi trên ghế để Phụng Lai nhìn lên nữa mà cùng khom xuống với hắn, kéo tay hắn, để hắn chạm vào ngực mình, nàng nói: “Nếu thích là lòng không thể chịu được khi nhìn thấy người đó buồn bã uất ức dù chỉ một chút, thì chắc ta cũng như chàng...”



Mắt Phụng Lai bỗng sáng lên, hắn nhìn nàng, nụ cười trên môi không thể nào kìm được nữa.



“Ta thích nàng!” Hắn nhào tới phía trước ôm Lưu Vũ vào lòng, “Ta thích nàng!” Hắn hôn lên môi Lưu Vũ, nhưng chỉ là chạm nhẹ, không có thêm động tác nào khác, rồi hắn lại hỏi, “Lưu Vũ, ta cưới nàng thì có thể ngủ chung với nàng lại không?”



Tim Lưu Vũ đập như gióng trống: “Có... có thể.”



Hôm sau, Lưu Vũ đã trở thành thê tử của Phụng Lai, nhưng không ai cử hành hôn lễ cho họ, cũng không ai đến chúc mừng, hai người thậm chí còn không mặc lễ phục phu thê nên mặc, trở thành phu thê ở một nơi chỉ có hai người biết.



Tháng thứ ba Phụng Lai được tạo ra, trong triều đại dậy lên tiếng phản đối, Lục Minh một lần nữa đến tìm Phụng Lai, Phụng Lai vẫn không nghe lời hắn, Lục Minh tức giận, rút kiếm muốn chém Phụng Lai, nhưng lần này Phụng Lai không ngoan ngoãn chịu đòn nữa, Lục Minh bất lực phẩy áo bỏ đi, không lâu sau thì chế tạo ra Phù Sinh, dùng để thay thế Phụng Lai. Phù Sinh dễ khống chế hơn Phụng Lai nhiều, nhưng sức mạnh lại không to lớn bằng Phụng Lai, nếu muốn hắn khống chế yêu thú e là không đủ lực.



Lục Minh nghĩ cách chế tạo ra thuốc để biến Phụng Lai thành con rối.



Lúc này ,trong triều có người thông báo loạn yêu thú lên Thiên giới, thiên bình thiên tướng hạ giới nhưng không địch nổi mấy ngàn yêu thú, Thiên đế mới Hành Chỉ thần quân hạ giới. Lục Minh nóng lòng, đem thuốc chưa điều chế hoàn tất bỏ trong thức ăn của Phụng Lai, sau khi Phụng Lai uống thuốc thì hôn mê bất tỉnh.



Hành Chỉ thần quân một mình cản mấy ngàn yêu thú, bắt Phụng Lai, chém Lục Minh, khai phá Khư Thiên Uyên...



Thanh âm bay xa dần trong bóng tối.



Thẩm Ly mở mắt, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhất thời mơ màng không biết mình đang ở nơi đâu.



“Sao vậy?” Hành Chỉ bên cạnh đặt tay lên eo nàng, giọng khàn khàn lúc mới tỉnh, “Thấy ác mộng sao?”



Thẩm Ly lắc đầu: “Ta mơ thấy họ...”



“Ai?”



“Rất nhiều người!” Thẩm Ly nói, “Một giấc mơ thật dài!”



Thẩm Ly khe khẽ thì thầm, hình như nàng nhìn thấy Lưu Vũ một thân một mình, bụng càng lúc càng to, vất vả băng qua trăm sông ngàn núi trong chiến loạn, tìm đến trước Khư Thiên Uyên, ở bên ngoài cửa lớn của Khư Thiên Uyên mong được gặp Phụng Lai bên trong, nhưng cuối cùng lại chết ở nơi chỉ cách Phụng Lai một cánh cửa, chôn chân trong cát vàng.



Thẩm Ly nhắm mắt, bỗng nhớ lại hôm đó trong Khư Thiên Uyên, khoảnh khắc Phụng Lai mở mắt đã cất tiếng thở dài, tiếng thở dài vô cùng nóng bỏng đó ẩn chứa nỗi thương nhớ ngàn năm, đối với Phụng Lai, thời gian ngàn năm đó tựa như chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng, Phụng Lai đã mất đi bảo vật quý giá nhất của mình.



Bởi vậy... cuối cùng mới không hề quay đầu bước vào Khư Thiên Uyên sao?



Có lẽ là vì cứu đứa con gái chưa từng gặp mặt này, có lẽ là vì đuổi theo bước chân Lưu Vũ... Nhưng bất kể là vì điều gì cũng không ai có thể nghiệm chứng được nữa, tất cả đều bị chôn vùi theo sự biến mất của Khư Thiên Uyên...



“Hành Chỉ!” Nàng nghiêng người, tựa đầu lên vai Hành Chỉ, đưa tay vòng qua eo hắn, “Ngày mai chúng ta đi Ma giới xem thử nhé!”



“Hả?”



“Ta muốn nhìn lại nơi họ ra đi!”