Bổn Vương Ở Đây

Chương 85 :

Ngày đăng: 15:37 19/04/20


Nhìn người ngồi bên cạnh mình, Thẩm Ly thở dài: “Vừa cho chàng xem được tuồng hay, lại vừa để chàng được lợi, Kim nương tử lỗ không ít đâu.”



Ngón tay thon thon của thiếu nữ áo trắng đương độ xuân thì nâng ly trà bạch ngọc hớp một ngụm, nàng ta khẽ cong ngón trỏ nhẹ nhàng hất lọn tóc bị gió thổi ra phía sau, cười nhạt nói: “Ta lại cảm thấy Kim nương tử rất vui lòng để chúng ta kiếm lợi, dù sao thì người cuối cùng được lợi nhất vẫn là nàng ta mà.”



Thẩm Ly quan sát khuôn mặt Hành Chỉ một hồi rồi nói: “Hôm nay chàng âm ta dương như vậy, thật giống cảm giác chúng ta chung sống thường ngày.”



Hành Chỉ vô cùng phối hợp, tựa mình vào Thẩm Ly, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt đó: “A Ly có thích ứng không?”



Thẩm Ly cười híp mắt: “Thích ứng.”



“A Ly có thích không?”



Thẩm Ly cúi đầu, khẽ khàng ngậm cánh môi Hành Chỉ: “thích.”



Hành Chỉ cũng không khách sáo ôm lấy nàng, quấn quýt triền miên như trong tiểu viện nhỏ thường ngày. Bỗng nhiên một luồng sát khí ập đến, Thẩm Ly không hề nhíu mày vung tay lên đỡ, một đạo pháp lực phát ra tạo thành một bức màn ngăn lại kiếm khí sắc nhọn cuồn cuộn ập tới.



Nàng khẽ dùng lực, chỉ nghe một tiếng “hự”, kẻ tấn công cũng bị đẩy văng ra mấy trượng đứng vững ngoài đình.



Thẩm Ly buông Hành Chỉ ra đứng dậy, hai người cùng nhìn kẻ đang đứng ngoài đình, nom thấy sắc mặt Mộ Tử Thuần đanh thép như Tu La: “Ngươi tốt với Kim nương tử như thế này đây sao?”



Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ sau lưng, Hành Chỉ cũng nhìn nàng, bỗng nhiên Hành Chỉ ôm lấy cổ tay nàng, se sẽ khóc như một con chim nhỏ: “A Ly, người này là ai mà hung ác quá vậy?”



Mấy khi nhìn thấy động tác này của Hành Chỉ đâu, Thẩm Ly rùng mình, khóe miệng hơi co giật, thì thầm nói: “chàng đừng diễn quá, ta chịu không nổi đâu…”



Hành Chỉ cũng thì thầm đáp: “Ta tin nàng.”



Chàng đừng tin tưởng ta như vậy chứ…




“Tại sao?”



“Chẳng phải hiện giờ ta không ra tay được đó sao, hơn nữa Kim nương tử không đề phòng nàng.”



Buổi chiều, Kim nương tử sai người hầu thu dọn đồ của Mộ Tử Thuần đưa hắn xuống núi, nàng ta không đi tiễn, chỉ ngồi thơ thẩn trong phòng mình, nghe thấy người hầu nói Bích thương vương cầu kiến, Kim nương tử không nghi ngờ gì ra gặp Thẩm Ly trong đại sảnh, nào ngờ vừa gặp, Thẩm Ly nhanh như chớp vung tay thành đao chém vào cổ nàng ta, Kim nương tử chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, bất ngờ ngất đi.



Hành Chỉ ở sau lưng Thẩm Ly vô cùng điềm nhiên quay sang nói với người hầu đang nghệch mặt ra: “Bích thương vương giết chủ nhân của ngươi rồi, từ nay về sau, Tuyết vực cực Bắc này chính là của Bích thương vương, các ngươi cũng là thuộc hạ của cô ấy.”



Người hầu nghe vậy thì cứng đờ, Thẩm Ly cũng ngây người.



Các nô bộc kêu la ầm ĩ trốn ra khỏi phòng, Thẩm Ly kéo Hành Chỉ lại hỏi: “Chàng nói vậy để làm gì?”



Hành Chỉ khẽ cười an ủi, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông đinh tai, vang khắp ngàn dặm Tuyết vực.



“Nàng mau bóp cổ “thi thể” Kim nương tử đi, chút nữa có người đến cướp, nàng cứ đánh lại với hắn vài chiêu, sau đó để hắn cướp Kim nương tử đi, sau đó nữa chúng ta chỉ cần chờ lấy đồ thắng cược để đi về là xong hết chuyện.”



Thẩm Ly nghi hoặc, vừa làm theo lời Hành Chỉ vừa hỏi: “Sao chàng biết sự tình sẽ phát triển như chàng nghĩ?”



Hành Chỉ bật cười: “Ai cũng sẽ làm vậy thôi.”



Như lời Hành Chỉ nói, một lát sau, Mộ Tử Thuần chạy vào, vừa thấy Thẩm Ly đang dùng một tay bóp cổ Kim nương tử thì hắn tấn công tới tấp như phát điên, nhất thời ép Thẩm Ly phải nghiêm túc đỡ vài chiêu mới không bị hắn đả thương, một phàm nhân tu tiên mà có thể làm được như vậy thì quả là liều chết không thôi mà…



Để Mộ Tử Thuần ôm Kim nương tử đi, Thẩm Ly lắng nghe tiếng chuông ầm ĩ bên ngoài: “Chàng có từng nghĩ… chúng ta phải giải quyết hậu quả thế nào không?”



“Giải quyết hậu quả?” Hành Chỉ ngáp dài, “chúng ta phải lo việc đó sao?”