Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 23 :

Ngày đăng: 11:51 18/04/20


Kỳ Thư đã đợi suốt một đêm nhưng không hề nhận được một lời nhắn hay lời xin lỗi của Đỗ Phong như thường lệ. Anh không còn dỗ dành cô, yêu chiều cô nữa. Sự thất vọng và sự đau đớn đột nhiên nổi lên, khiến cô cảm giác con đường tình giữa cô và Đỗ Phong đang ngày càng lún xuống. Khiến cô bức bối đến nghẹt thở.



Thế nhưng chuyện Đỗ Phong không phải là tất cả. Kỳ Thư đối mặt với môn thi cuối cùng ngay sau khi trục trặc với Đỗ Phong nên tâm trạng vô cùng rối bời. Khi làm bài còn có chỗ không hợp lý. Cho đến khi ra khỏi phòng thi cô vẫn không thể nào ngưng nhíu mày. Tin báo đền từ một người bạn cùng lớp truyền thống càng làm cho mi tâm cô nhíu chặt:



“Kỳ Thư! Cậu học khá lắm mà, sao lại đi mua điểm làm gì chứ?”



Kỳ Thư ngơ ngác như trời trồng đáp: “Mua điểm gì cơ? Tớ ư?”



“Phải, chính là cậu đấy. Trong trường đang đồn ầm lên kìa. Có người tung tin lên web trường, nói là cậu mua điểm môn thi đầu tiên, còn nói cậu được người ta bợ đỡ mới lên được đại học.”



“Là ai nói sằng nói bậy như vậy? Tớ trước giờ học hành đàng hoàng chăm chỉ. Không hề nhờ cậy bất kỳ ai cả.”



Mặc cho Kỳ Thư biện minh, những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bạc không hề tin cô lấy nửa lời. Đại học là đối diện với những gương mặt xa lạ không quen biết, chỉ biết bản thân mình là duy nhất. Cho dù cô có tốt đẹp đến đâu cũng không ai tin.



“Vấn đề này tớ không rõ. Nhưng tớ nói trước, nếu tin đồn này có một chút là thật, đừng nói là bị treo bằng mà có khi cậu bị đuổi học nữa đấy.”



Đuổi học ư?



Giống như xét đánh ngang tai. Đại học là con đường mà cô đã lựa chọn, là chuỗi ngày vất vả ôn thi của cô, là mái che tương lai của cô. Nếu cô bị đuổi học vì lý do này. Nó mãi mãi là vết nhơ không thể nào gột sạch. Gia đình bạn bè sẽ xem thường tất cả thành quả mà cô đã mất công xây dựng trong suốt hai năm học tại ngôi trường này.



Bàn tay Kỳ Thư siết chặt lại, tròng mắt lộ ra những tia máu đỏ. Cô nhanh chóng mở điện thoại nhấn nút gọi Thùy An và Tần Quang:



“Xin lỗi vì đã làm phiền các cậu nhưng tớ cần các cậu giúp đỡ.”
“Bố Kỳ Thư thì sao? Ông ấy vốn dĩ là cán bộ cơ mà.” 



“Sau khi được minh oan lúc chúng ta còn học cấp ba đó. Ông ấy lại không nhận được tín nhiệm từ các cơ quan nữa cho nên chức vị nhỏ mãi cứ dậm một chỗ với vài ba đồng lương. Căn bản không đủ gánh vác gia đình. Xưa nay đều là một mình mẹ Kỳ Thư nuôi cả gia đình.”



Thùy An hiểu rất rõ hoàn cảnh của Kỳ Thư cho nên biết được chỉ cần mẹ Kỳ Thư sụp xuống, gia đình họ sẽ mất đi cột sống chống đỡ cả gia đình.



“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Bản thân thì bị người ta vu khống có thể bị đuổi học. Gia đình thì sau một đêm mất hết tất cả. Bây giờ cậu ấy ở đâu chúng ta cũng chẳng thể tìm được. Có phải lâu nay chúng ta đã quá đáng với cậu ấy quá không?” Trong mắt Tần Quang có chút hối hận. Hối hận vì sợ hãi mà không dám đối diện với Kỳ Thư, hối hận vì đã để cô gồng mình trong tình yêu mù quáng với Đỗ Phong.



“Không phải là không tìm được. Kỳ Thư rất ỷ lại vào Đỗ Phong. Những lúc suy sụp như thế này cậu ấy chắc chắn sẽ tìm đến anh ta làm chỗ dựa.” Thùy An suy nghĩ một chút liền nghĩ ra được vấn đề.



“Đúng rồi. Phải đi tìm Đỗ Phong. Nhưng bây giờ anh ta đang là sinh viên sắp ra trường, thời gian này có lẽ không ở đây. Chúng ta biết anh ta ở đâu mà tìm?”



Thùy An nghe vậy liền lục lọi trong điện thoại tìm một cái tên trong danh bạ gọi điện cho ai đó. Luyên thuyên một hồi kết quả thu được là:



“Tớ vừa gọi điện cho đàn em quen thân cùng câu lạc bộ với Đỗ Phong. Cậu ta nói Đỗ Phong đã về quê ở thành phố C, còn đưa cả địa chỉ. Tớ có hỏi về Kỳ Thư. Cậu ta nói rằng Kỳ Thư đã về nhà Đỗ Phong ở thành phố C không ít lần, còn giúp anh ta chăm sóc người mẹ bệnh tất suốt thời gian dài. Con nhỏ ngốc nghếch đó, sao lại rảnh rỗi đến như vậy chứ?”



“Vậy thì tốt quá. Chúng ta đến đó tìm xem. Tránh để cậu ấy xảy ra chuyện. Bây giờ đang là tối muộn. Sáng mai chúng ta lên đường chắc trưa mai là đến nơi. Chúng ta sẽ túc trực ở đó chờ cậu ấy.” Tần Quang thu dọn đồ đạc tính toàn rời đi thì bị Thùy An níu tay lại, sắc mặt cô trầm buồn nhắc nhở.



“Nếu là ngày mai....Thật vừa khéo. Sinh nhật Kỳ Thư cũng là ngày mai, lời hứa hẹn của chúng ta cũng ở thành phố C và lời hứa trở về của Khang Vũ sau hai năm vừa vặn là ngày hôm đó.”



Tần Quang sững người như lục lại ký ức. Có những lần cậu thấy ngày sinh nhật của Kỳ Thư đều là một sự trùng hợp kỳ diệu. Lời hẹn ước kia của họ ở ngọn đồi tại thành phố C như được chứng dám khiến cho mỗi năm qua đi đều có sự kiện vào chính ngày hôm đó khiến họ thay đổi. Sự lặp lại qua từng thời điểm đó trong suốt ba năm nay lại trùng hợp đến ngẫu nhiên.