Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 25 :

Ngày đăng: 11:51 18/04/20


Một mình bỏ trốn khỏi bệnh viện ngay sau khi tỉnh dậy. Kỳ Thư cho rằng bản thân không còn gì cả, giống hệt như kẻ mất trí lang thang trên khắp con đường ngõ phố. Đến khi đói thì mua vài thứ gì đó lấp bụng rồi lại lang thang trên con phố mà cô và Đỗ Phong từng đi qua. Khi nhìn thấy những kỷ niệm xẹt qua trong trí óc, cô lại nở một nụ cười chua chát. Nghĩ lại bản thân cũng thật giỏi chẳng hề chảy được một giọt nước mắt. Chỉ là trong tim cứ nhói lên từng cơn mà thôi.



Cô bỏ qua những cái nhìn đầy thương cảm và soi mói của người đời khi nhìn cô khoác bộ đồ bệnh nhân trên người, sắc mặt bợt bạt không sức sống luẩn quẩn những tuyến đường đầy ắp kỷ niệm của một tình yêu thoáng qua. Đã bao lần cô tự trách mình ngu ngốc vì đã nhìn sai người, đã bao lần cô tự tát mình vì hi sinh cho kẻ bội bạc. Cô muốn tỏ ra là mình ổn nhưng thâm tâm không ngừng gào lên từng cơn đau nhói. Cô muốn uống thật say để khuây khỏa đi cơn nhức nhối này nhưng trong túi chỉ còn vài đồng bạc lẻ. 



Cô ngước nhìn bầu trời kia mà chua chát kêu than, rốt cuộc tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy? Ngay cả vai phản diện cũng chẳng cho cô đóng, biến cô thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, bị người ta vu oan giá họa cướp đi tất cả. Có phải đây là cái giá phải trả cho quá khứ từng cùng đám Phi Long đi bắt nạt người ta không?



Bỗng nhiên lúc này cô đi ngang một cửa tiệm bánh sinh nhật, trong đầu chợt lóe sáng như nhớ ra điều gì. Cô vội vàng dò tìm trong túi áo để tìm điện thoại, vừa mở nắp đã thấy điện thoại hết pin từ lúc nào. Có lẽ là từ lúc cô rời khỏi thị trấn A. Nhẩm đếm qua bàn tay, cô mới sực nhớ ra hôm qua là sinh nhật mình. Nhưng sinh nhật cô không phải vấn đề, mà là lời hứa hẹn cô đã luôn cất dấu và mong chờ vào ngày hôm qua đó đã vì chuyện của cô mà quên lãng.



Cô vội vàng chạy, chạy và chạy thật nhanh đến ngọn đồi hẹn ước nằm ở rìa trung tâm thành phố kia. Nơi sinh nhật tuổi mười tám sinh đẹp của cô đã từng diễn ra kia lưu giữ lời hứa của bốn người. Nơi mà từ sau năm mười tám tuổi trở đi đến bây giờ vẫn chưa thể hội tụ đủ người đó họ đã chờ đợi thật lâu. Thế nhưng mọi thứ dường như đã quá trễ khi Kỳ Thư đến nơi. Ngọn đồi kia chỉ còn là một bãi đất trống hoác không một bóng người. Hòn đá lớn mà Kỳ Thư, Khang Vũ, Tần Quang, Thùy An từng ngồi lên đó nghiêng mình dưới ánh dương. Bình thản cùng tạo hóa.



Cô thở hồng hộc, vuốt giọt mồ hôi trên trán rồi chậm rãi bước lên tảng đá, dùng nhãn quang màu đen xuyên suốt ngắm thật kỹ thành phố này. Cô đặt tay vào tim cảm nhận được nhịp tim đang đập mỗi nhịp bình ổn kia, cúi đầu cho bản thân một lần bi lụy. 



Giọt nước mắt vì bị phản bội cuối cùng rơi xuống. Cô không kìm nén mà để mặc cho những giọt nước mắt uất ức kia tràn gập khóe mi. Cô tự khóc, tự cười vào mặt mình vì quá ngây thơ khi cô dùng tâm can để yêu người ta, người ta lại leo lên thân đứa con gái khác, gieo giống ở đó. Sự kinh tởm và khinh bỉ đeo bám vào hình ảnh Đỗ Phong trong đầu cô. Nhưng cô lại không chỉ đơn giản là ghét, không đơn giản là hận. Mà còn là vì lần đầu tiên cô dành nhiều tình cảm, nhiều sự hi sinh vào một người một cách thẳng thừng như vậy lại bị người ta xem như một phép thử.



Một sự nực cười và hoang đường hiện hữu khi cô đã luôn tự cho mình cao giá. Bây giờ lại hóa một kẻ ngu ngốc bị người ta bỏ.



Thời điểm đó Kỳ Thư uất hận và cảm thấy bản thân mình rẻ mạt. Chính sau này cô mới nhận ra Đỗ Phong là một trong những bài học quý giá mà cô có được trong bậc thang trưởng thành. Chính bởi tình yêu của Đỗ Phong dạy cho cô một con mắt già dặn và tinh tế. Nhân cách Đỗ Phong dạy cho cô cách đối đãi và giác quan nhạy bén để phán đoán biểu cảm, lời nói đúng sai lừa lọc đều dễ dàng nhận ra. Và những hi sinh của cô dành cho Đỗ Phong dạy cô một cuộc đời dù cho làm gì cũng đều bất hối. Nếu sai thì sửa, tuyệt không hối hận bởi vì một khi cô hối hận, bản thân sẽ lập tức bước sai hướng.



Đó chỉ là những điều mà Kỳ Thư nhận ra sau khi mọi thứ đã qua đi. Tính đến hiện tại, Kỳ Thư vẫn chìm đắm trong bi lụy đó một thời gian khá dài. Có thể kéo đến gần hết thời gian nghỉ hè trước khi bước vào năm đại học thứ ba của cô.


Khi cô chống tay ngồi dậy, đôi mắt nổi lên những tia đỏ với cơn xúc động dâng trào. Cô hệt như mất trí chạy ngược lại về phía Khang Vũ, nơi cậu vẫn đang nhìn theo bóng cô đó tóm lấy áo cậu gào lên:



“Nói đi, cậu không phải Khang Vũ có phải không? Cậu là ai? Là em song sinh thất lạc hay gì đó của cậu ấy phải không?”



Đôi mắt Khang Vũ sâu như động không đáy, nét u buồn đó níu giữ lấy tầm mắt cô, cho cô một lời đáp đau đớn. Ánh mắt có thể nhìn cô dịu dàng như vậy chỉ có Khang Vũ mà thôi.



Kỳ Thư thở những hơi thở nặng nhọc, cô trợn trừng run rẩy khi chạm vào bàn tay, đôi chân đã vô lực của cậu. Cô đờ đẫn quỳ thụp xuống trước mặt cậu, gương mặt sa sầm nghiêm trọng:



“Xin cậu, làm ơn hãy nói là không phải đi....Khang Vũ mà tớ biết sẽ không ngồi như thế này, không nói như thế này, nhìn thấy tớ ngã sẽ lập tức chạy đến đỡ tớ rồi sỉ nhục tớ. Xin cậu đấy, làm ơn hãy nói gì đó đi.”



Gương mặt với biểu cảm xót xa của Khang Vũ là thứ duy nhất có thể theo sự điều khiển của cậu mà bày tỏ ra ngoài. Cậu đau lòng khi nhìn cô tiều tụy, xót xa khi cô không thể chấp nhận được sự thật này. Cậu cố gắng vươn bàn tay run run không thể điều khiển từng đốt đó ra, khó nhọc đặt trên đầu Kỳ Thư như muốn xoa đầu cô mà đáp:



“X.....xi.n...l...ỗi....Kỳ.....Thư.” (Xin lỗi Kỳ Thư)



Cậu đã cố gắng khi gọi tên cô một cách chính xác mà không va vấp.



Lời nói kia hệt như giọt nước tràn ly khiến cho Kỳ Thư bật lên tiếng nức nở, cô òa khóc hệt như một đứa trẻ giữa tuyến đường đông người qua lại. Cô quỳ thụp trước xe lăn của Khang Vũ, những giọt nước mắt ấm ức, đau khổ, mệt mỏi đã bị cô dấu nhẹm đi suốt thời gian qua trong cuộc hội ngộ này với cậu liền đong đầy đến tràn ra. Cuộc hội ngộ mà trong mơ cô cũng không dám tưởng tượng ra này trong suốt ba tháng mất liên lạc với cậu sau lần cãi nhau với Đỗ Phong đó. Cô đã bao nhiêu lần tưởng tượng ra viễn cảnh gặp cậu sẽ vui vẻ như thế nào.



Cô chẳng thể ngờ ngày tạm biệt nhau ở sân bay khi gặp lại cậu đã trở thành kẻ tàn phế. Tàn đến mức trái tim của cô cũng dần kiệt quệ.