Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 27 :

Ngày đăng: 11:51 18/04/20


Đại học năm thứ ba, Kỳ Thư phải đối mặt với rất nhiều áp lực cuộc sống. Điển hình như các môn học chuyên ngành gia tăng độ khó, khác xa với năm một và năm hai mài mặt với các bài học cơ bản làm tiền đề, những môn lý luận chán ngán không có gì đặc biệt. Ở năm ba, giảng viên đòi hỏi ở sinh viên những kiến thức mang tính chuyên môn và những bài luận khoa học đủ để họ có thể mang ra phân tích, nghiên cứu, mổ xẻ để xem xét năng lực của sinh viên. Vì đó mà làm khó họ, khiến cho sinh viên năm ba vật vờ giữa áp lực điểm số và cân đo đong đếm sao ra trường được một tấm bằng ngon lành dễ dàng xin việc.



Đó là về mảng học hành. Đối với số tiền bồi đắp cho con đường học hành này của Kỳ Thư, hoàn toàn là do cô tự tay kiếm ra. Từ trước đến nay, cô chẳng phải lo chuyện tiền bạc, đi làm thêm chẳng qua là để mở rộng giao lưu, phát triển khả năng giao tiêp nhưng từ khi gia đình cô phá sản, việc làm thêm mới thật sự có ý nghĩa. Mỗi giờ làm trôi qua đều là tiền. Cô không ngại hi sinh những giấc ngủ trưa, những buổi tiệc cùng bạn bè, những chuyến du lịch dã ngoại của trường lớp để vùi mặt ở tiệm làm thêm. 



Thời gian rảnh rỗi sau một ngày bận bịu ở trường và cửa tiệm, cô sẽ chạy đến bệnh viện chơi với Khang Vũ rồi lại vội vội vàng vàng chạy đi.



Quá trình đó lặp đi lặp lại trong suốt vài tháng trời. Để đến nỗi Khang Vũ ngày nào cũng sẽ gặp cô vào những giờ không cố định, còn Tần Quang và Thùy An thì khó có thể gặp được cô vì chẳng biết cô sẽ đến giờ nào.



“Kỳ Thư chết tiệt, điện thoại không xài, email không dùng. Muốn tìm gặp sao lại khó đến như vậy chứ?” Thùy An ngồi trong phòng bệnh Khang Vũ cùng Tần Quang, cắn nát miếng táo vặn vẹo nói.



“Lần nào chúng ta đến đây cũng vừa lúc cậu ấy đi hoặc chúng ta đi thì cậu ấy đến. Đúng là vô duyên thì ko gặp mặt.” Tần Quang gạt một thìa cháo nóng thổi nguội bón cho Khang Vũ ăn.



Khang Vũ chậm rãi nhai nuốt miếng cháo đã hòa tan như nước trong miệng, cậu bây giờ đã chẳng thể tự ăn được nữa, bàn tay vô lực kia chỉ có thể để trên bàn nhìn bát cháo kia. 



“....í.....ữa....se....sẽ.....ến...n....” (Tí nữa sẽ đến.) 



Khang Vũ muốn nói nhưng những chữ cái nguyên âm đều không thể phát ra được nữa. Dường như nó đã quá khó đối với cậu.



Lòng Thùy An và Tần Quang chùn xuống nhưng giả bộ nở nụ cười. Tuy rằng không hiểu cậu nói gì nhưng vẫn mặt nhiên gật đầu:



“Ừ, bọn tớ biết rồi.”



Khang Vũ cười, bộ dang ngây thơ hệt như một đứa trẻ.



Thùy An và Tần Quang hít một ngụm khí lạnh. Họ đau đáu nhớ về một Khang Vũ nhanh nhẹn, lanh lợi. Cường ngạnh và ngạo nghễ thuở xưa bây giờ đã biến thành một đứa trẻ tập nói.



Quay đầu dấu nhẹm đi giọt nước mắt kia, không muốn để Khang Vũ nhìn thấy mới phát hiện ra Kỳ Thư đang đứng ở trước cửa, trong mắt thoáng trống rỗng. Tựa hồ bây giờ mới phát hiện ra Khang Vũ không phát âm chuẩn được nữa.



“....ỳ....ư...” (Kỳ Thư)


Mất một lúc sau, mọi người mới hiểu Khang Vũ muốn nói rằng bánh hơi ngọt quá. 



Kỳ Thư mỉm cười nói: “Lần sau tớ sẽ cho ít đường đi một tí, vậy là vừa đẹp.”



Khang Vũ liền lắc đầu, chỉ tay vào tim mình nói: “....im.....”



“Tim cậu làm sao?” Thùy An và Tần Quang không hiểu.



“Vẫn chưa được ư?” Kỳ Thư thở dài nói: “Ý của cậu ấy là tuy bánh ngon và quá ngọt nhưng vẫn chưa đủ để đi vào lòng người. Cậu ấy nói rằng muốn một món bánh cạnh tranh được thì ít nhất phải có hương vị đặc sắc riêng khiến người khác không thể nào quên.”



“Khó như vậy liệu cậu có làm được không?” Chẳng phải quá khó khi để một người không phải thợ làm bánh chuyên nghiệp làm ra món bánh đó ư?



Kỳ Thư ôm vỏ bánh, đôi mắt trầm buồn nói: “Cho dù khó như thế nào tớ cũng sẽ làm. Để đến một ngày Vũ được ăn món bánh tuyệt vời nhất do tớ tự tay làm ra.”



Chúng nhân nhớ rõ vẻ mặt Kỳ Thư hôm đó. Đầy quyết tâm đan xen nét u buồn tịch mịch. Không rõ cô vì bản thân mình hay vì Khang Vũ, dồn hết khả năng bản thân, đặt kín lịch trình rảnh rỗi để tập làm bánh và làm thêm. Mặc cho bản thân mệt đến nỗi đang nói chuyện với Khang Vũ cũng ngủ gục trên giường cậu.



Khang Vũ nhìn bầu trời nặng nề rơi những giọt mưa kia, khó khăn phủ một lớp chăn lên người Kỳ Thư, để cô kê đầu lên tay cậu. 



Ngắm nghía gương mặt hiền lành kia ngủ ngon, bỗng chốc bão dông bên ngoài như rộ ra tia nắng. Khang Vũ cúi đầu, phân vân một hồi mới chậm rãi đặt lên tóc Kỳ Thư một nụ hôn thật khẽ.



Cậu mỉm cười, thỏa mãn nghe nhịp tim rót về những mật ngọt kia. Cũng tự cho bản thân một tiếng vỗ tay. Để được nhìn thấy cô hằng ngày, cậu đã luôn nói dối về việc bánh không được hoàn hảo. Để mỗi ngày cô đều mang bánh đến để cậu nếm thử. Để cậu được chạm vào người con gái kia.



Hi vọng em không biết anh đã nói dối.



Hi vọng nụ cười của em sẽ không còn gượng gạo.



Kiên nhẫn một chút nữa thôi.



Anh sẽ vẽ lại cho em một giấc mơ đẹp.