[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Săn Đuổi

Chương 5 :

Ngày đăng: 06:18 19/04/20


Geoffrey nhìn gương hỏi, “Diệp Vũ Chân, theo mắt nhìn của chủng tộc các anh, trông tôi thế nào?”



“Nói chung thì cũng được, nhưng nếu mặt đối mặt thì trông rất đáng ghét.” Anh nói thẳng thắn, “Đương nhiên chỉ là ý kiến cá nhân tôi thôi, tôi không thích đánh giá số đông hay đại diện cho một số đông.”



Hắn quay đầu nhìn anh, hồi lâu sau mới hỏi, “Vậy còn Andrew?! Gã ta nằm trong phạm vi thẩm mỹ của anh sao?”



“Anh hẹn tôi ở nhà vệ sinh chắc không chỉ để thảo luận về quan điểm thẩm mỹ của tôi đâu nhỉ?”



“Sao anh không trả lời?” Hắn truy hỏi tới cùng.



“Đúng, gã không thuộc phạm vi thẩm mỹ của tôi.” Anh chán ngán, “Nếu đây là đáp án anh muốn.”



“Mẫu anh thích là như này chứ gì, khí chất tốt, hiểu biết âm nhạc…” Hắn hơi xòe tay, “Nên anh mới nói với Dung Thanh, anh và cậu ta có thể cho nhau một bắt đầu mới, những lời ấy thực chất không hẳn là giả dối, đúng không?”



“Ý anh là sao?” Anh nhíu mày.



Hắn nhìn anh rồi bảo, “Diệp Vũ Chân, những gì Andrew làm, tôi đều có thể làm được. Thậm chí gã không làm được, tôi cũng có thể làm được.” Hắn nhấn mạnh từng chữ, “Anh có muốn thử cân nhắc, cùng tôi…”



Mí mắt anh giật nhẹ, Geoffrey lại cười mỉm, ” Để tôi chỉ ra phiền não trong lòng giúp anh, Diệp Vũ Chân… Anh ngày càng lo lắng Andrew vượt khỏi dây cương, có lẽ ở đây chúng ta không nói là mất dần khống chế với gã, mà là gã đang dần dần tìm cách khống chế anh. Quan hệ giữa các anh kỳ thực đã đảo lộn, anh từ từ nhận thấy những bài mà anh có thể dùng, đều chẳng còn bao nhiêu.” Hắn bâng quơ nói, “Lúc này đây còn dùng hôn nhân của anh được… Vậy tiếp theo anh biết dùng cái gì?”



“Tôi thậm chí còn chưa lo lắng cho bản thân mình bằng anh.” Anh cười mỉm.



Hắn lấy từ túi áo vest ra hai mảnh đĩa vỡ, “Diệp Vũ Chân, anh còn chưa nhận ra, tôi hợp làm lá chắn cho anh hơn Andrew hay sao?”



“Ồ?” Anh bật cười.



Hắn nói, “Vì hai chúng ta quá giống nhau. Chúng ta đều yêu người không nên yêu, đi trên con đường không muốn đi, trong lòng chúng ta đều cất chứa âm nhạc, và nói theo một cách nào đó, chúng ta đều không đủ thực tế…”



Lại giơ mảnh đĩa vỡ, hắn nói, “Diệp Vũ Chân, hãy suy xét đi, hợp tác với tôi, bắt đầu từ phi vụ này… Ngoài ra tôi còn có thể… giúp anh khử Andrew…”



Gần như trong nháy mắt, trái tim anh đã nện rất mạnh. Anh bình tĩnh vặn vòi nước, đáp bình thản, “Trễ rồi, thiếu gia Geoffrey. Nếu tôi còn là sĩ quan cảnh sát Interpol, tôi sẽ rất vui khi được nghe câu quy hàng của người thừa kế gia tộc Geoffrey. Thế nhưng giờ tôi cũng chỉ là tội phạm bị truy nã. Thật ra anh quá cả nghĩ rồi. Sở dĩ tôi đồng ý lời cầu hôn của Andrew chỉ bởi vì hiện nay tôi đã cùng đường mạt lộ. Con người kiểu gì cũng vẫn phải sống tiếp…” Đoạn, anh quay sang rút giấy vệ sinh nằm kế bên, “Thế sự thay đổi, nên thiếu gia Geoffrey ạ, tương lai chúng ta hãy làm lá chắn trong giới buôn bán vũ khí với nhau, có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi.”



Con ngươi xanh ngọc của hắn nhìn anh, áp đến gần sát, “Tôi đã cho anh cơ hội, tôi đồng ý giữ cơ hội này đến mười giờ sáng mai, anh thử suy nghĩ về thành ý của tôi đi!”



“Được, tôi nhớ rồi!” Anh vừa lau tay vừa trả lời.



Geoffrey đi tới cửa, lại ngoái đầu lại, “Diệp Vũ Chân, anh không cần biểu thị quá nhiều, chỉ cần sáng mai anh gọi một tách trà Anh, tôi coi như anh đã nhận lời… Vậy sau sáng mai, tôi sẽ giúp anh giải quyết sạch gọn cả vũ khí laser lẫn Andrew.”



Anh nâng tầm mắt, “Kể cả thế, tôi thấy anh vẫn chẳng được lợi gì ở đây.”



“Lợi à?” Khóe môi Geoffrey nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp, “Đầu tiên, Diệp Vũ Chân, anh đã quên mất một việc cực kỳ to lớn. Khác với Andrew, chuyện nào tôi nói, anh đều được phép lựa chọn. Tôi không nhận vụ làm ăn này, tổn thất chỉ có hạn. Nhưng với tôi mà nói, cái lợi tốt nhất đạt được là tôi



đã chán ngấy cuộc sống ngày thường, tôi không ngại chọn một cách sống khác. Trở thành thương nhân buôn lậu vũ khí hợp pháp nhất chẳng phải nghe rất hay ho ư? Đương nhiên… Nếu muốn tôi hợp tác, Andrew phải chết!” Hắn nhìn anh mà rằng, “Đây là chuyện hai bên cùng được lợi, anh thoát khỏi Andrew, tôi thoát khỏi cuộc sống hiện tại!”



Hắn lại nói, “Anh cũng là người duy nhất trong số những người tôi từng gặp, làm tôi cảm thấy rằng chúng ta có lẽ sẽ có một bắt đầu mới. Còn nữa, Vũ Chân, Lâm Long là không cam tâm anh chọn Andrew, ví bằng đổi lại là tôi và anh, có khả năng cậu ta sẽ chịu ở yên hơn. Lâm Long mà ngừng quấy rầy, tôi tin anh sẽ đâu chỉ là thở phào nhẹ nhõm. Hãy suy nghĩ cho cẩn thận, Vũ Chân, rồi anh sẽ có lựa chọn chính xác.”



Dứt câu hắn liền mở cửa ra ngoài. Anh ném mẩu giấy trong tay vào sọt rác rồi ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ liếc hờ Andrew đang ngồi vắt chéo chân tại quầy rượu sau đó đi thẳng về phòng mình, hai vệ sĩ lập tức bám sát theo anh.



Anh đi không nhanh không chậm dẫu rằng trong đầu anh đang xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ hệt như ổ máy vi tính, phân tích tình hình tỉ mỉ tựa thể chuyển động của bánh răng, kết luận rút ra sau cuối đều nghiêng về phương án của Geoffrey.



Hắn có gia thế khổng lồ – gần như là dòng họ vũ khí lâu đời nhất châu Âu, sở hữu hầu hết mạng lưới liên lạc, đường dây vũ khí khắp toàn cầu. Họ có năng lực và khả năng kêu gọi lớn mạnh. Những điều này, Andrew không thể sánh bằng.



Kế tiếp, quan hệ của họ với giới chính trị châu Âu cũng sâu sắc hơn gã Andrew nửa vời. Nếu có Geoffrey làm lá chắn, rất nhiều vấn đề của anh sẽ được giải quyết dễ dàng.


Tiểu Diệp ngồi trở về chỗ, “Sống là phải vì mình, cố gắng để nó thú vị hết sức có thể không phải lầm lỗi. Tôi không phải Diệp Vũ Chân, dù có ăn sung mặc sướng vẫn muốn để mình chịu khổ.”



“Ngươi không định thay thế Diệp Vũ Chân?” Gã nhướng mí mắt.



“Tôi chỉ là một Diệp Vũ Chân có hơi khác biệt thôi ư?” Tiểu Diệp cười, “Tôi nghĩ thoáng hơn anh ta đôi chút. Nhiều lúc, tôi rất sẵn lòng trải nghiệm một cuộc sống khác do người khác ban tặng.” Nói đến đây, y ngoảnh mặt qua, “À, đừng lo, sự tình xong xuôi rồi, Diệp Vũ Chân vẫn là Diệp Vũ Chân nguyên bản, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”



Andrew nhìn y, thật lâu sau mới hỏi, “Ngoài việc ta rất yêu Diệp Vũ Chân, ngươi còn nghĩ mình hiểu gì về ta?”



“Ông là người coi trọng kết quả, ông tin một ngày nào đó Diệp Vũ Chân chắc chắn thuộc về ông trọn vẹn nên quá trình không còn quá trọng yếu…” Tiểu Diệp tỳ tay lên cửa xe, mỉm cười, “Nhưng vì luôn đóng vai Diệp Vũ Chân nên ít nhiều tôi cũng hiểu suy nghĩ của anh ta chút chút. Anh ta không hề yêu ông, nếu anh ta có thể hiện gì, thì tin tôi đi, đó chỉ do xuất phát từ áy náy chứ không phải tình yêu.”



Andrew nhìn y thật sâu, đoạn bỏ xì gà xuống, điềm nhiên nói, “Được rồi… Ta phải thừa nhận, hiện tại hai ta hòa.”



“Ông quá khen!” Tiểu Diệp hết sức dửng dưng, “Hướng chín giờ phía trước có người của tổ chức Interpol, hãy nhìn ngón tay nó, đó là mật hiệu của họ cho biết nó là trạm thông tin ngầm.”



Hàng lông mày rậm rì của gã trợn lên, chỉ thấy một thằng nhóc bán thuốc lá đứng ở đó, thoạt nhìn quen lắm. Gã sực nhớ ra nó là ai, là thằng lỏi từng tiếp xúc với Diệp Vũ Chân trong ngày đầu tiên đến đây.



Gã bỏ xì gà khỏi mồm, Tiểu Diệp tựa hồ hiểu gã nghĩ gì bèn an ủi, “Xuất hiện một hai gián điệp chưa đồng nghĩa Diệp Vũ Chân có vấn đề. Dù không có Diệp Vũ Chân, toàn thế giới không thiếu đặc công qua lại chốn này hòng lùng sục tin tức của Crazy William.”



“Trạm thông tin ngầm trao đổi những gì?” Gã lại hỏi.



“Thường là số liên lạc khẩn. Trong mỗi bao thuốc lá của họ đều có một điếu đặc biệt, chuyên dùng thuốc nước của tổ chức để viết chuỗi số, tức tín hiệu liên lạc khẩn cấp với tổ chức Interpol ngay tại địa phương.”



“Người quả thật biết rất nhiều.” Andrew lấy làm kinh ngạc.



Tiểu Diệp cười, “Nói gì thì nói, tôi vẫn đang đóng vai một sĩ quan cảnh sát, cả mấy kiến thức này mà còn không biết, tôi nên đóng vai tiếp ra sao?”



“Ngươi đóng vai rất giống… Có lẽ ngươi thực có thể để đám Interpol được mở rộng tầm mắt cũng nên.” Gã chậm rãi đưa xì gà về miệng.



Tiểu Diệp tỏ vẻ nhàn nhã, “Ông Andrew, tôi sẽ cố gắng không phụ lòng trông đợi..”



Tuy nhiên suốt chặng đường đi này, hình như ngoài thằng nhóc bán thuốc lá, họ vẫn chưa gặp ai có vẻ là người của tổ chức Interpol.



Andrew xuống xe, mặt mày tươi tỉnh. Geoffrey tức giận liếc gã một cái, đứng cạnh hắn là một mỹ thiếu niên tóc đen mặc bộ trang phục Babylon cổ đại trắng ngần, tay còn cầm một cây vương trượng vàng ròng, nom rất chi thánh khiết.



“Hey, Crazy William! Chậc chậc, bao nhiêu năm không gặp, mày vẫn xuân phơi phới, dạo này có phải phòng thí nghiệm của mày không nghiên cứu chế ma túy nữa, mà chuyển phỏm sang chế thuốc giữ tươi không hả?” Andrew cười khì khì.



“Ta tên là Mansour, Vương tử Mansour!” Khuôn mặt thiếu niên trở nên vặn vẹo, biểu cảm thánh khiết nhất thời mất tích không còn tăm hơi, thế nhưng gào lên xong nó lập tức trở về với dáng vẻ hững hờ lãnh đạm, “À há, người có tâm yên ổn, gương mặt cũng không dễ hằn lại dấu vết thời gian. Andrew, ông nên đọc nhiều triết học hơn đi.”



“Nên đọc nhiều triết học…” Andrew tặc lưỡi, “Trên lẫn dưới đều bị người ta cưỡng ***, quả là một biện pháp không tồi đối với mày.”



Thiếu niên tóc đen kia hít sâu, cuối cùng tạm bỏ qua loại đấu khẩu lợi bất cập hại này. Ngược lại, nó đay nghiến, “A, Andrew, tên cảnh sát kia chịu cho ông cưỡng *** nhiều năm là thế mà còn chưa ngắc ngoải, ta đây còn phải nể phục!”



Geoffrey rốt cuộc không nhịn được nữa bèn ngắt lời, “Hai vị… Chính sự hoàn thành, các vị hẵng thảo luận triết học với nhau tiếp, có được không?”



Andrew nhả khói, “Tao luôn là người làm việc tử tế.”



Crazy William quay ngoắt mặt đi, hừ lạnh.



Geoffrey hít sâu một hơi, cởi chiếc găng tay màu trắng, nói, “Chúng ta hãy chờ xe của Diệp Vũ Chân đến đã.”



Hắn vừa dứt lời, có một vệ sĩ hớt hải chạy tới, đưa di động cho hắn. Hắn vừa nhác nghe đã thoáng ngỡ ngàng, sắc mặt trở nên xấu xí.



Hắn nghe xong điện cũng là lúc bên Andrew cúp máy, sắc mặt gã cũng không tốt tẹo nào, “Chúng mày có ý gì đây?”