[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Săn Đuổi

Chương 8 :

Ngày đăng: 06:18 19/04/20


Tay Andrew lập tức sựng lại, mí mắt dày khẽ nhướng nhìn William tỉ mỉ, “William, dạo này trình độ trò chơi của mày thăng cấp cao quá nhỉ…”



“Mansour điện hạ chứ!” William bất bình sửa lời gã, nhưng rồi nó tức khắc làm giọng chân tình khuyên nhủ, “Andrew à, Diệp Vũ Chân là ai, ông biết rõ hơn ta. Nể tình hai ta hợp tác nhiều năm rồi, ta mới hao tâm tổn trí nghĩ cách tốt nhất cho ông đỡ tốn tiền ấy.”



Gã cầm ống thuốc lật qua lật lại trong tay, đoạn cười mỉm, “Cảm ơn ý tốt của mày, tao vẫn khoái dùng cách tự nhiên hơn.”



William tỏ vẻ cụt hứng lắm. Rèm lại được vén lên, hai tên lính đánh thuê đẩy Geoffrey vào.



Thoạt nhìn hắn ta thật là nhếch nhác, song vẻ mặt tạm coi là thong dong.



“Ngồi.” Andrew ra lệnh như thể mình mới là chủ.



Geoffrey ngồi xuống theo lời gã, chẳng thốt lấy nửa chữ dư thừa, bởi lẽ cá đang nằm trên thớt, có nói gì cũng là dư thừa thôi.



Andrew lại lấy làm hài lòng với người thừa kế của gia tộc vũ khí lâu đời nhất và còn từng lớn nhất này lắm, bèn bảo, “Geoffrey, cái bộ tịch bình tĩnh trước biến cố này của mày so ra còn đỡ ghét hơn cái bộ tịch thiếu gia lậm chủ nghĩa chủng tộc kia nhiều đấy.”



“Andrew… Cái bộ tịch khôn khéo này của ông so ra còn đỡ sợ hơn cái bộ tịch bạo phát trước đó nhiều đấy.” Hắn cười khẩy.



Mỗi người họ đều chơi đối phương một bài. Mục đích của Geoffrey đã quá rõ, nhưng đến tận giờ phút này mục đích của Andrew thì lại chưa rõ ràng gì hết, gã dường như không chỉ đơn giản là đến làm ăn, mà cũng không phải đơn giản là đến vì âm mưu giống Geoffrey.



“Ái chà, tính khí thiếu gia của mày tạm thời không hợp hoàn cảnh hiện nay đâu.” Gã gõ điếu thuốc lên thành hộp, “Giết mày, chí ít vẫn là lựa chọn cực kỳ có lời cho tao…”



Hắn nhìn gã, hỏi thẳng, “Nhưng… ông gọi tôi đến, ắt là đã lựa chọn xong rồi, đúng chứ?”



“Tuyệt! Đoán chuẩn phết.” Gã cười cười, “Ý tao là nếu chúng ta hợp tác không thành, có giết mày cũng vẫn mang lại lợi lộc rất nhiều cho tao.”



“Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác…” Hắn nâng tầm mắt, “Ông muốn hợp tác gì?”



Gã cười thong dong, “Một việc mày đã quen làm thôi, chẳng qua nhân vật mục tiêu đổi lại. Mày hợp tác với Lâm Long giết tao, giờ tao hợp tác với mày giết Lâm Long, thế nào?”



“Ông định đụng vào gia tộc Gambino? Sẽ không chỉ đánh một hai trận là xong đâu.” Hắn lạnh lùng nói.



“Ấy không, tao theo chủ nghĩa hòa bình…” Gã nghiêng đầu đưa xì gà lên miệng, “Tao chỉ cần mạng Lâm Long!”



Geoffrey ngẫm nghĩ một hồi lâu lắc, mới cắn răng trả lời, “Thỏa thuận!”



William liền chớp ngay thời cơ, “Andrew, ta có vô số loại thuốc độc dùng để khống chế người nè, ta sẵn sàng bán với giá ưu đãi cho ông, đảm bảo 100% hắn nói sao làm vậy.”



“Ai mà ngờ Crazy William lại chịu lo nghĩ chu đáo vì ông, thảo nào cậu ta thù ghét Diệp Vũ Chân đến thế.” Geoffrey buông lời mỉa mai.



William liếc xéo Andrew đầy vẻ ghét bỏ, “Hoang tưởng à?”


“6478, 6748…” Vẫn sai. Một ý nghĩ nháng lên, anh liền nhìn vào nước bấm nhanh 8764, “cách” một tiếng, còng đã được mở.



Gần như song song lúc đó, rèm trại được vén lên, anh lăn một vòng đạp trúng đầu gối hắn, tên lính đánh thuê tức khắc khuỵu xuống.



Có điều hắn cũng phản đòn rất nhanh, thuận thế rút con dao tam giác từ cẳng chân vung mạnh về đằng trước, anh dùng hai tay kẹp lấy chuôi dao rồi kéo mạnh, con dao cắm phập tại cột dựng lều.



Không ngờ lực cánh tay của tên lính đánh thuê da đen quá mạnh, có thể rút ngay dao ra chỉ trong nháy mắt, tiếp tục tấn công anh.



Dao tam giác quân dụng màu đen tản mùi tanh tanh của máu, chỉ cần bị nó đâm trúng sẽ có nguy cơ bị chích máu đến chết, ngay cả anh cũng không dám đấu trực diện với nó.



Bật lùi ra sau, nhảy qua bồn tắm, anh tiện tay quơ được chiếc khăn mặt trên đất.



Tên lính đánh thuê da đen kia chẳng may trông thấy đồng bọn mình nằm trong góc tường, thật sự kinh hãi, từ đáy mắt hắn toát ra cơn phẫn nộ. Hắn hung hăng xông về phía anh.



Anh nhúng khăn mặt vào nước, tấm khăn mặt ướt sũng tựa thể loài rắn quấn chặt tay hắn, quật mạnh lên mắt hắn.



Mắt hắn nhất thời hoa lên, liền hoảng hốt dừng ngay tư thế lao về đằng trước, đổi sang phòng thủ.



Đồng thời, hắn bỏ phương án vũ khí lạnh, lập tức rút súng bên hông trái, nổ súng đoàng đoàng, tiếc thay một mắt hắn đang bị thương, ngắm hoài không trúng.



Anh lại lăn một vòng đến cạnh hắn, hắn vội vàng xả đạn nhưng cổ tay bị anh cầm khăn mặt giật mạnh, phát đạn ấy ghim trúng mu bàn chân hắn, súng cũng rớt xuống nền đất.



Vì nhiệm vụ thông thường của lính đánh thuê đều mang tính chất bí mật nên súng lục của chúng đều thuộc loại tầm ngắn, đường kính nhỏ, cộng thêm bão cát đang dội vào vách lều quá ồn ã, do đó tiếng súng vang lên càng chẳng được mấy ai chú ý.



Bị thương liên tục, tên lính đánh thuê mới chịu nhận ra người châu Á nom ốm yếu này thực chất lợi hại cỡ nào, thế là hắn quyết định hô hoán.



Tuy nhiên vừa há mồm hít khí toan báo động, tay Diệp Vũ Chân lại ập đến, chân hắn bị thương nên buộc phải ngừng gọi để sụp đầu xuống né.



Rồi hắn lại cảm thấy tay phải mình bị giằng lấy, thứ duy nhất có thể thấy trước tầm mắt hắn là con dao tam giác trong tay mình đang tự đâm về thân thể, toàn thân hắn dường như rơi xuống hầm băng.



Ngay khi hắn ngửi thấy mùi chết chóc xồ đến với mình, Diệp Vũ Chân lại đột nhiên bật mạnh về sau, phải cắm dao tam giác xuống chống đất, khóe miệng anh chảy máu.



Trong lều hiện diện thêm một người đàn ông cao lớn mặc vest, cú đá mới rồi của gã đã kịp cứu mạng tên lính đánh thuê. Andrew đứng tại chỗ, phẩy tay mất kiên nhẫn, “Cút!”



Có hai tên lính đánh thuê khác vào nâng tên da đen ra ngoài, kế tiếp lại vào khiêng nốt cái xác đi.



Chúng đi hết rồi, bấy giờ Andrew mới cởi một cúc áo sơ mi Armani của gã, nhìn anh, hỏi thong thả, “Còn muốn đánh không?”



Anh thở dài, đứng dậy ném con dao tam giác xuống đất.



Andrew chậm rãi nhấc từng bước qua, thần thái có vẻ ung dung song mỗi bước chân đều đi rất chậm, rất cẩn trọng, đến tận khi sắp tiếp cận anh rồi, gã bất thình lình kéo giật anh qua, vật mạnh xuống thảm.