Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 19 :

Ngày đăng: 09:48 30/04/20


Tại một cửa hàng đồ hiệu, bóng dáng của một vị tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo đang thư giãn ngồi đọc tạp chí đợi cô gái trong phòng thay đồ.



Điệu bộ vô cùng thư thả lại toát lên vẻ cuốn hút đến khó thả, mấy nhân viên nữ trong cửa hàng cũng bị anh làm cho ngất ngây không thể nào rời mắt đi. Mãi cho đến khi cô gái xinh đẹp từ cánh cửa phòng thay đồ bước ra thì mới gây sự chú đến anh. Chiếc váy với chất liệu mềm mại, vừa vặn ôm lấy thân thể cô như được cắt may dành riêng cho cô vậy!



Bạch Tử Ngôn gật gù khen thưởng một câu liền cất giọng ma lực của mình



"Rất đẹp!"



Nhân viên phục vụ cũng bị Diệp Tử Ái làm cho kinh ngạc cô gái này mặc bộ váy đó lên quả thực rất hợp. Dáng người thanh mảnh đường nét rõ ràng khiến họ thầm cảm thán một câu



"Nhưng tôi thấy nó cứ sao sao ấy..." Diệp Tử Ái nhìn xuống bộ váy dưới thân



Bạch Tử Ngôn ngồi phía trước không kìm được liền bước đến ôm lấy eo cô cúi xuống nói



"Tôi thấy em rất đẹp! Không cần phải lo lắng"



Thấy vậy nhân viên phục vụ cũng tận tình tiến tới gật đầu lia lịa



"Phải phải, phu nhân cô thật sự mặc nó rất hợp"



Hả? Phu nhân? Mắt cô mở to đầy khó hiểu.



Bạch Tử Ngôn nghe xong cũng không phản bác gì còn thầm cười trộm. Nhìn anh và cô giống vợ chồng lắm sao?



"Tôi không phải vợ anh ta" Diệp Tử Ái vội vàng xua tay đầy bất mãn



Chậc chậc



"Kìa em! Không cần phải tỏ thái độ như vậy, em xem người ta nói em là phu nhân thì em cũng nên mỉm cười vui vẻ đi chứ"



Vui vẻ cái đầu anh! Ai lại là phu nhân của anh chứ, cô lại chẳng thèm cần nó đi?



"Thanh toán cho tôi...à còn nữa lấy hết mấy bộ đằng kia theo size của cô ấy luôn"



"Vâng" nhân viên nở một nụ cười đầy rạng rỡ hôm nay đúng là gặp đại gia mà! Liền vui vẻ cấm lấy tấm thẻ đen đầy quyền lực đi thanh toán.



Diệp Tử Ái nghe xong liền sửng sốt, anh ta bị điên rồi sao? Mua cho cô nhiều đồ vậy để làm gì? Cô lại chẳng muốn mặc nó vả lại giá trị của mỗi một món đồ ở đây không hề rẻ đến nổi tiền lương một năm đi làm thêm của cô cũng chẳng thể đủ trả.



"Anh mua nhiều đồ cho tôi như vậy làm gì? Tôi không cần"



Thấy vẻ mặt bất mãn không đồng tình của cô Bạch Tử Ngôn chỉ mỉm cười vén mái tóc dài trên gương mặt ra sau tai rồi giở giọng đầy trêu đùa



"Thứ tôi cho em em dám không cần sao? Em nên biết Bạch Tử Ngôn tôi không mấy khi để ý đến người khác đặc biệt là phụ nữ cho nên em hiểu rằng em rất quan trọng đối với tôi có biết không"



Gương mặt hậm hực tức giận nhìn anh nghe không chút lọt tai lại càng không phản kháng được chỉ lạnh nhạt nói một cách đầy châm chọc



"Vậy sao? Vậy thì tôi nên cảm ơn anh mới phải nhỉ...Bạch Tổng"



Haha.



Nhìn mặt cô lúc này không biết có bao nhiêu phần đáng yêu dù lời nói không mấy thiện ý đa số đều châm chọc khích tướng anh nhưng anh lại chẳng hề tức giận ngược lại còn cảm thấy nó rất dễ nghe. Có phải anh mất trí rồi không? Tính cách bướng bỉnh này của cô dường như làm anh thay đổi rất nhiều dần cũng bị cô làm cho xoay vòng vòng vui vẻ chấp nhận nó.



Sau khi mua đồ xong anh chở cô về lại biệt thự không để cô về nhà mình còn cố ý căn dặn người làm không cho cô ra ngoài bắt cô ở lại đây rồi thản nhiên đi xử lí công việc.



Trong căn nhà rộng lớn này hết nằm lăn lóc trên phòng thì cũng tìm ra ngoài sân vườn chơi. Quả thực sân vườn ở đây rộng đến mức có thể đá banh luôn chứ! Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy nó rất nhàm chán mà cô lại không thích sự nhạt nhẽo ảm đạm này nên liền nãy ra một ý



"Hà quản gia"



Tiếng gọi làm ông liền vui vẻ đi đến




"Vậy sao! Haha. Nếu cháu thích thì để hôm sau cô bảo Tử Ngôn đưa cháu qua đây chơi thường xuyên để cô nấu cho cháu ăn tiếp được không?"



Diệp Tử Ái liền không suy nghĩ gì gật đầu đồng ý "Dạ"



"Mau...ăn tiếp đi cho nóng"



Nhìn hai người cười nói vui vẻ, Bạch Tử Ngôn ngồi bên cạnh như bị cho ra rìa bất mãn nhìn cả hai.



"Nè...hai người có thể để ý đến con một chút được không? Con cũng muốn ăn cháo bào ngư"



Ách



Bạch Tử Ngôn đang làm nũng sao? Dáng vẻ bây giờ của anh rất giống một đứa con nít đang ghen tỵ đòi sự quan tâm. Nhưng mà như vậy cũng đáng cô thầm cười trộm hả dạ nhìn anh tiếp tục tiếp chuyện Lục Thẩm Vân



"Cháo rất ngon cô ạ"



"Nào...một chén nữa" Bà Lục thấy biểu hiện của cô như vậy trong lòng mừng rỡ khôn xiết liền múc thêm một giá to cho cô.



Tiếng thở dài bất lực của người đàn ông kế bên, gương mặt giờ đây bị một màn trước mặt làm cho cứng đơ. Thế nào mà anh lại trở thành người thừa trong bữa ăn này vậy?



Không cam tâm đôi chân dài bên dưới bàn bắt đầu hành động, nhẹ nhàng lướt qua chân cô vuốt ve không ngừng.



Diệp Tử Ái đang ăn vui vẻ bỗng giật mình khựng lại xém nữa sặc cả cháo cô hung hăng quay sang nhìn anh đầy hàm ý "Anh đang làm cái gì vậy"



Đáp lại ánh măt của cô là vẻ mặt xấu xa ranh mãnh nhưng lại vờ như không có gì mũi giày dần di chuyển lên trên luồn vào trong váy cô từ từ.



"A..." Diệp Tử Ái không kìm được sự sửng sốt kêu lên một tiếng trừng mắt nhìn anh.



"Sao vậy Tử Ái?" Bà Lục thấy sắc mặt cô khó coi liền lo lắng hỏi.



"Dạ không...không có gì ạ tại cháo còn hơi nóng nên bị bỏng xíu thôi"



Bên dưới bàn ăn lúc này không biết có bao nhiêu phần ám muội mà phía trên lại có mẹ anh ở đây. Cái tên điên này lúc nào cũng gây phiền phức cho cô. Bộ anh không biết hoàn cảnh bây giờ sao? Tính trả đũa cô vì lơ anh à?



Bạch Tử Ngôn kế bên phấn khích đến không nhịn được cười. Ai kêu cô lại cố tình cho anh ăn một quả bơ thì anh liền đáp trả lại gấp bội, gương mặt điển trai lạnh lùng cười như không nhìn cô nũng nịu



"Anh cũng muốn ăn cháo...hay là em đút anh ăn đi?"



Bùm!



Đầu cô như nổ tung! Anh đang nói cái gì vậy? Có người lớn trong nhà vẫn không bỏ thói ăn hiếp trêu ghẹo cô. Nụ cười gượng gạo trên gương mặt Diệp Tử Ái như đông cứng lại nhẹ giọng nói



"Anh thôi nào! Có người lớn ở đây làm vậy không phải lắm đúng không?" Cô nhướn mày nhìn anh



Mặt anh vẫn dày như trước lắc đầu không chịu



"Không! Em phải đút cho anh ăn...mau nào! AAAA"



Sự liêm sỉ cuối cùng bị anh vứt bỏ há miệng ra chờ đợi một cách tự nhiên, bên dưới bàn càng ngày càng bạo dạng hơn, hết vuốt ve đến lần mò bên tròn váy cô tay cũng không yên phận nắm lấy tay cô siết chặt.



Bà Lục ngồi đối diện thấy một màn như vậy có chút kinh người. Cái thằng con này lại còn biết giở chứng giở nết nhưng không sao dù gì làm như vậy sẽ tăng thêm tình cảm cho tụi nó. Nghĩ vậy bà Lục cũng vui vẻ tiếp lời



"Tử Ái...con mau đút cho Tử Ngôn ăn đi! Yêu nhau thì mấy việc như thế này là bình thường thôi...không cần phải lo cho cô ở đây"



Nén lại cảm giác muốn tát anh cô hậm hực đầy tức giận nhìn anh, sao có thể vô sỉ đến mức này? Ngay cả mẹ anh cũng đồng tình ủng hộ đúng là mẹ con không sai! Cô lắc đầu bất lực bàn tay đang nắm bên dưới cũng không thể vung ra chỉ nhẫn nại múc một muỗng cháo thật lớn cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện đưa vô miệng anh.



Được cô đút tâm tình anh phấn chấn lên hẳn liền thỏa mãn nhìn cô đầy đắc ý.