Boss Cuồng Vợ Yêu
Chương 5 :
Ngày đăng: 09:47 30/04/20
Đường XX
Lôi Vũ lạnh run người ngồi co rút bên cầu, từ xa ánh đèn xe chiếu thẳng vào anh làm anh nheo mắt lại nhìn. Diệp Tử Ái thấy Lôi Vũ liền bước xuống xe chạy nhanh đến
"Lôi Vũ? Cậu không sao chứ?"
Vừa thấy cô Lôi Vũ liền lao đến ôm chầm lấy rồi nức nở như đứa trẻ con tìm được mẹ
"Tử Ái...huhu...cuối cùng cậu cũng đến rồi"
"Đươc rồi...ai kêu cậu suốt ngày trăng hoa chơi bời giờ gặp được đối thủ rồi đó! đáng đời" Diệp Tử Ái tranh thủ mỉa mai Lôi Vũ vài câu.
"Cái con nhỏ Lâm Lâm này nếu để tớ gặp lần nữa tớ nhất định sẽ tính sổ với nó"
Từ xa Bạch Tử Ngôn nhìn thấy Lôi Vũ đang ôm Diệp Tử Ái ánh mắt lướt qua tia lạnh lùng, bước nhanh đến kéo tay Diệp Tử Ái về phía mình sau đó nhìn Lôi Vũ nói.
"Cậu không sao là tốt rồi! Là đàn ông dám làm dám chịu"
Lôi Vũ không ngờ Diệp Tử Ái lại đi chung với người khác nên ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh ta hỏi
"Anh là ai? "
"Tôi?" Bạch Tử Ngôn khẽ liếc nhìn Diệp Tử Ái
Nhận ra ánh mắt của anh, cô liền nhanh chóng chen ngang "À à...đây là bạn của mình, anh ấy thuận đường nên đưa mình đi thôi"
Bạn sao? Bạch Tử Ngôn nhếch mép cười cũng không nói gì thêm, cô muốn gọi anh sao cũng được.
"Được rồi...mau đi về thôi"
Diệp Tử Ái không để Lôi Vũ thêm để ý đến anh ta nữa nên liền đẩy cậu ta lên xe rồi nhanh về nhà.
Trên xe, Lôi Vũ ngồi sau im lặng quan sát tình hình, cậu cảm thấy người đàn ông này rất quen nên ngay sau đó không nhịn được nói
"Cho hỏi anh tên gì?"
Bạch Tử Ngôn không buồn nhìn Lôi Vũ chỉ lãnh đạm đáp lại một câu "Bạch Tử Ngôn"
"Bạch Tử Ngôn sao? anh bao nhiêu tuổi rồi...tôi thấy hình như anh lớn hơn bọn tôi đúng không? Sao Tử Ái lại quen biết anh?"
Diệp Tử Ái ngồi bên cạnh lo lắng lỡ anh ta nói bậy bạ chắc chắn Lôi Vũ sẽ hiểu lầm mất. Cô thật không muốn Lôi Vũ sẽ biết về mối quan hệ giữa cô và anh ta nên nhanh chóng tìm cách chen ngang, ai ngờ khi chưa kịp mở lời đã bị Bạch Tử Ngôn nói trước
"Tôi năm nay 26 tuổi...hiện đang làm CEO của tập đoàn Ngôn Thị"
Vế sau anh không định trả lời vì anh biết được ánh mắt mà Diệp Tử Ái nhìn anh là ý gì, nên anh cũng thuận theo ý cô.
Nghe xong Diệp Tử Ái thở phào nhẹ nhõm anh ta thật sự hiểu được cô đang nghĩ gì sao?
" Tất nhiên là không rồi! 2 người các cậu cũng không biết nhịn sao?"
Nhịn? Nói tới đây Nhã Tịnh như bị chọc tức liền lớn tiếng nói
"Cậu tưởng bọn tôi không nhịn sao? Nhưng mà sức chịu đựng có giới hạn...Cũng đâu phải thánh"
Lôi Vũ gật gù hiểu ý sau đó lại thấy Nhã Tịnh khẽ rên đau một tiếng bất giác cậu nhìn lên vết thương trên trán do khi nãy đánh nhau liền kéo tay Nhã Tịnh đi kèm theo lời nói
"Cậu bị thương rồi! mau đi theo tôi "
Nhã Tịnh bất ngờ trước hành động của Lôi Vũ nên không kịp phản kháng chỉ lặng lẽ đi theo sau. Quen biết cậu ta cũng lâu nhưng chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy. Bình thường cậu ta rất kêu lêu lổng lại có tính trăng hoa nên cô cũng tự giác không để ý đến vậy mà hôm nay cô lại cảm thấy một bộ mặt khác mà trước giờ chưa thấy ở Lôi Vũ, chỉ là nắm tay cô thôi mà cũng đủ khiến cô có chút cảm giác ấm áp.
***
Bạch Tử Ngôn bế Diệp Tử Ái đến một nơi yên tĩnh trong trường sau đó đặt cô ngồi xuống, anh nhìn sơ lượt từ trên xuống xem xét xem cô có bị thương chỗ nào không cuối cùng dừng ngay lại nơi khóe môi bị rách của cô. Anh yên lặng lấy từ trong túi áo một chiếc khăn tay sau đó liền đưa đến gần môi cô lau nhẹ.
Cảm giác rát truyền đến Diệp Tử Ái rên khẽ "Đau"
"Em còn biết đau sao?" Bạch Tử Ngôn tức giận quát, anh không hiểu sao lúc nhìn thấy cô bị người ta đánh là anh liền không kiểm soát được bản thân muốn lao đến giết chết người đó ngay lập tức
Vừa đau lại còn bị mắng Diệp Tử Ái có chút uất ức không cam chịu " Tôi cũng có muốn chuyện này xảy ra đâu? Do cô ta quá đáng trước"
Chiếc khăn tay bằng lụa tơ tằm cao cấp màu trắng được dệt khéo léo chạm nhẹ vào đôi môi anh đào xinh xắn, Bạch Tử Ngôn lúc này không biết mình có bao nhiêu phần dịu dàng, ấm áp. Tâm trạng anh lúc này cực kì khó chịu, nhìn vết thương trên miệng cô làm anh thêm phần xót, anh cố gắng nhẹ nhàng để không khiến cô cảm thấy đau.
"Còn đau không?" Bạch Tử Ngôn thổi một làn hơi nhẹ vào vết thương làm Diệp Tử Ái bất ngờ theo phản xạ né tránh. Ngay lập tức cằm cô bị anh giữ chặt lại
"Đừng động"
Đôi tay cầm chiếc khăn lụa nhẹ lướt qua. Nhìn cách Bạch Tử Ngôn ân cần lau vết máu trên miệng cô làm tim Diệp Tử Ái như có ai đó bóp chặt lại, gương mặt Vu Dịch hiện lên trong đầu cô, cũng khi mới vào trường cô bất cẩn bị té cũng may có Vu Dịch giúp cô lau nhẹ vết thương trên đầu gối lúc đó cô cảm thấy người con trai ấy thật ấm áp và tim cô cũng theo anh từ đó.
Chẳng hiểu sao ngay lúc này kí ức đó lại trở về, giờ đây chắc Vu Dịch đang ở một nơi khác sống một cuộc sống hạnh phúc rồi. Cô cũng nên quên đi những kỉ niệm này để thôi dày vò bản thân thêm nữa. Nghĩ tới đây không biết vì sao nước mắt cô tự nhiên rơi mà cô không thể nào kìm lại được.
Một giọt nước mắt của cô nhẹ rơi xuống bàn tay của Bạch Tử Ngôn anh dừng lại vài giây sau đó nhìn Diệp Tử Ái đang khóc, anh không biết có phải do anh làm đau cô hay do lúc nãy anh quát cô mà khiến cô chịu uất ức. Tâm trạng cực kì khó chịu, đôi lông mày hàng kiếm chau lại một chỗ, giọng trầm thấp nói.
"Em khóc sao? Tôi làm em đau à? hay nãy tôi làm em sợ?"
Diệp Tử Ái vội lau mấy giọt nước mắt của mình điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhìn Bạch Tử Ngôn
"Không phải!...Tôi chỉ là...chỉ là "
Cô thật sự muốn tìm một lý do nào đó để nói với anh nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được chỉ biết cúi đầu thút thít
Bạch Tử Ngôn thấy cô không nói rõ cũng không cưỡng ép cô thêm, sau khi lau sạch vết máu trên khóe môi, Diệp Tử Ái nhẹ nhàng "Cảm ơn"
Lần đầu tiên anh cảm thấy mình có khao khát muốn bảo vệ một cô gái đến vậy! Có phải là anh bị điên rồi không? Từ ngày gặp cô gái này tâm trạng anh lên xuống thất thường chỉ muốn được nhìn thấy cô. Cũng may hôm nay anh có chuyện cần gặp cô Lưu nên mới kịp thời giải vây cho cô nếu không chắc giờ cô còn thê thảm hơn thế này rồi!