Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 51 : Là thật hay mơ?

Ngày đăng: 09:48 30/04/20


Bầu trời đêm lại buông xuống làm nền cho những vì sao lấp lánh, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp muôn nơi, vì là cuối năm nên tiết trời rất lạnh. Diệp Tử Ái ngủ trong căn phòng của Tiểu Hành. Cậu bé nhỏ vẫn ngủ say sưa không chút động đậy, lâu lâu có chút run run trong lòng cô.



Bước chân rón rén cùng nhẹ nhàng từ từ tiến tới sau đó trong cơn mê man cô cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào mặt cô sau đó là mái tóc. Vì do quá mệt mỏi nên cô không để ý đến chỉ lẳng lặng yên bình ngủ một giấc cho ngon.



Bạch Tử Ngôn vốn không thể nào ngủ yên cứ nhắm mắt lại là hình ảnh của cô lại hiện ra, bất quá anh phải sang phòng của Tiểu Hành mà ngắm nhìn gương mặt thiên thần đang ngủ. Bàn tay không nhịn được vuốt ve làn da ngọc, cuối cùng anh quyết định bế cả người cô lên sau đó đưa về phòng của mình!



Diệp Tử Ái vẫn vậy cô không hề hay biết chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi! Trong cơn mơ cô thấy một người đàn ông đang ôm lấy cô từ phía sau, cánh môi mỏng run run hôn vành tai nhỏ nhắn lâu lâu lại gặm nhắm, Diệp Tử Ái rất ngứa nhưng cơ thể lại cứng đờ, trong giấc mơ cô còn thấy sự nóng bỏng có chút ướt át chạm vào trán mình sau đó là môi! Gương mặt của anh ta không rõ chỉ mờ ảo trong bóng đêm đen tuyền. Vô thức cơ thể có chút cử động chuyển mình mà kêu lên một tiếng.



"Ưm..."



Nhiệt độ của người đàn ông đó rất nóng tựa như muốn thiêu cháy cô trong lòng anh. Không hiểu sao cô lại không chút sợ hãi còn cảm thấy rất an toàn!



Bạch Tử Ngôn hôn nhẹ lên cánh môi căng mọng của cô, anh chỉ muốn cảm nhận lại hương vị ngọt ngào lúc trước! Nhưng dường như anh đã xem thường sức chịu đựng của bản thân! Dần nụ hôn càng đòi hỏi hơn tham lam cậy hàm răng trắng tinh để len lỏi tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại. Diệp Tử Ái không hề có phản ứng gì vì trong cơn mơ cô thấy được hình ảnh của anh cứ bao trùm lấy cả người cô!



Nụ hôn kéo dài chuyển sang triền miên anh hít thở có chút khó khăn, bàn tay dần mò mẫn dưới lớp áo thun cô đang mặc, thứ to tròn mềm mại lại một lần nữa khiến anh phát điên! Cứ thế mà xoa nắn không thương tiếc. Diệp Tử Ái lúc này chỉ cảm thấy cơ thể xụi lơ trong vô thức lại bật ra tiếng thở dốc!



Cuối cùng làn môi mỏng tà mị khẽ cong lên sau đó cúi đầu mút lấy vòng một căng tròn! Mùi hương cùng sự lưu luyến cứ thế lấn áp hết thảy anh to gan hơn còn cởi hẵng áo của cô vứt xuống sàn sau đó ngang nhiên chiếm đoạt từng tấc da thịt trên người cô.



Vị ngọt ngào cùng sự nhung nhớ bao lâu khiến cổ họng khô khốc không ngừng tìm kiếm dòng suối mát lạnh! Anh có thể cảm nhận được người con gái dưới thân bắt đầu run rẩy, trong màn đêm chỉ le lói những tia sáng từ ánh đèn ngủ cùng ánh trăng. Phản chiếu lên gương mặt xám xịt một mảng, con ngươi co rụt lại nhìn gương mặt đang chau mày của cô. Phút chốc anh dừng lại động tác cuồng dã của mình để ngắm nhìn cô, sau đó lại tự cười khẩy bản thân mình!



Sức kìm chế đối với cô luôn không đổi! Nó vẫn sôi sục kể cả khi cô nhìn anh! Nhưng giờ đây tâm lặng như nước, người con gái ấy không hề nhớ những đoạn kỉ niệm trước đây còn xem anh là một người xa lại! Đáy mắt dấy lên một lớp sương mờ đầy chua xót. Cái giá phải trả cho việc này quá đắt, anh không thể nào khiến cô hận anh như trước! Có lẽ là cô đang mơ, nhìn thấy sự khó chịu cùng bất an lúc cô ngủ làm tim anh đau nhói. Những việc cô trải qua đã quá đủ rồi!



Mặc dù anh rất muốn cô ngay lúc này, rất muốn hòa làm một với người con gái anh yêu nhưng cuối cùng chỉ đột ngột tắt ngấm đi để lại một sự lạnh lẽo cùng u ám bao trùm lấy con ngươi đen tối! Gương mặt thoáng chút phức tạp anh nhặt chiếc áo của cô lên sau đó chậm rãi mặc vào rồi cứ thế ôm cô vào trong lồng ngực mình để đầu cô gối lên cánh tay rắn chắn.



"Tử Ái...anh sẽ khiến em trở về bên anh thêm một nữa. Anh không thể để em rời xa anh rời xa con của chúng ta! Anh thật sự rất nhớ em..."
"Ba?...cô xinh đẹp? Hai người?"



Thôi xong rồi! Vừa nhìn thấy Tiểu Hành nhỏ tay còn cầm một con gấu bông đứng ở cửa đang trố mắt nhìn, ngay lặp tức phản xạ đầu tiên là đẩy mạnh anh ra.



Bạch Tử Ngôn cũng bị thằng nhóc này làm cho giật mình, xong sau đó có chút bất mãn, chỉ thiếu một chút nữa là anh có thể hôn cô rồi!



Tiểu Hành bất động như tượng không hiểu một màn trước mắt là gì? Sáng sớm cậu mở mắt dậy đã không thấy cô xinh đẹp đâu, toan muốn gọi ba thì lại đập ngay cảnh tượng khó hiểu đó! Với một đứa nhóc 6 tuổi thì chưa nhận thức được tình huống gì chỉ cảm thấy rất kì lạ, sao ba mình lại nằm đè lên cô xinh đẹp?



"Tiểu Hành? Con không biết gõ cửa à? Ba đã dạy con như thế nào?"



"Con sao biết được là ba ở cùng với cô xinh đẹp? Mà sao cô xinh đẹp lại ở đây? Con tưởng cô đi về rồi chứ?"



"À...thì..." Diệp Tử Ái không biết phải giải thích như thế nào cho Tiểu Hành nhỏ này hiểu, mặt mày đã như con tôm luộc, cũng tại anh mà cô rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười này nên chỉ còn biết hướng mắt về phía người tạo nghiệp mà cầu cứu



Thấy biểu hiện gấp gáp của cô Bạch Tử Ngôn không nhịn được cười cô gắng để bản thân trấn tĩnh lại sau đó hằn giọng nói



"Con hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau chuẩn bị xuống ăn sáng rồi đi học cho ba!"



Khuôn mặt ngơ ngác xụ xuống sau đó "Dạ" một cách không tự nguyện lê từng bước chân nhỏ nhắn ra ngoài.



Thở phào một hơi sau đó cô cũng nhanh chóng chuồn đi, nếu còn ở đây thêm chắc chắn sẽ bị anh làm cho tức chết!



"Ăn sáng đã rồi tôi đưa em về luôn!"