Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 59 : Em vẫn là người phụ nữ của tôi

Ngày đăng: 09:48 30/04/20


Tiểu Hành đã được Bạch Tử Ngôn đón về từ sớm, ôm con gấu minion cô tặng trong tay sau đó ngồi đợi trên ghế sofa dài ở phòng khách. Vừa thấy bóng dáng Diệp Tử Ái, cậu liền chạy đến ôm chầm lấy cô nói



"Cô xinh đẹp về rồi...con đợi cô lâu lắm đấy!"



"Vậy sao? Cô xin lỗi Tiểu Hành nha"



Bế Tiểu Hành lên sau đó đi vào trong nhà, mặc dù Bạch Tử Ngôn đang ngồi ở bên cạnh nhưng cô vờ như không thấy chỉ chú ý đến nhóc tì dễ thương trên tay



"Tiểu Hành nhỏ đã ăn gì chưa nào?"



"Dạ chưa?"



Diệp Tử Ái chau mi tâm lại rồi khẽ liếc mắt sang Bạch Tử Ngôn sau đó nhanh chóng thu lại



"Ba con không cho con ăn sao?"



"Không phải là con muốn đợi cô xinh đẹp về ăn cùng, ba con bảo con ăn trước đi nhưng mà con không chịu"



Hóa ra là như vậy, cô về nhà có chút trễ vậy mà đến giờ Tiểu Hành vẫn chưa ăn gì nên liền cảm thấy có lỗi



"Vậy để cô trổ tài nấu cho con món gì đó ngon ngon ăn được không?"



"Hoan hô...được ạ" Tiểu Hành nở nụ cười trẻ thơ ngất ngây gật đầu, còn vỗ tay hai cái



Diệp Tử Ái buông cậu nhóc xuống sau đó xắn tay áo đi vào trong bếp. Qua một hồi lục đục cuối cùng cũng nấu xong bát cháo nóng hổi đặt trên bàn. Tiểu Hành nhìn tô cháo thịt đang nghi ngút khói mà nước miếng cứ ứa ra, ánh mắt thèm thuồng không kìm chế lại được. Cậu nhóc vô tư lấy chiếc muỗng hoạt hình của mình rồi múc lên ăn.



"Oa...cô xinh đẹp nấu rất ngon nha"



Nhận được lời khen của Tiểu Hành, Diệp Tử Ái cũng nhẹ nhõm không ít ngồi bên cạnh xoa đầu cậu nhóc nhỏ



"Ăn từ từ thôi kẻo nóng"



Lúc này tầm mắt lại vô tình lướt qua Bạch Tử Ngôn, từ lúc về đến nhà anh vẫn ngồi yên vị ở trên ghế không chút động tĩnh, hỏi han cô một câu đã vậy trong khi cô nấu ăn sau lưng cũng không khí cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn cô chỉ là cô cố gắng lờ đi không biết!



Tiểu Hành quay sang thấy cô đang nhìn về phía ba mình, cậu nhóc nhỏ bất giác nói một câu



"Ba con cũng chưa ăn gì ạ"



Hả? Diệp Tử Ái giật mình nhìn xuống Tiểu Hành



"Con nói gì...ba con vẫn chưa ăn gì sao?"



"Dạ phải...ba con cũng đợi cô xinh đẹp về ăn cùng đó ạ!"




"Anh...bỏ tôi ra"



Chậc chậc



"Em phản ứng như vậy làm gì? Trật tự đi nào"



Diệp Tử Ái như hồn bay phách lạc, cơ thể nhỏ bé bị vòng tay anh ôm trọn trong lòng, hai bàn tay vô tình chạm lên vòm ngực nam tính của anh, hai má bắt đầu ửng đỏ.



Bạch Tử Ngôn nhìn ngắm khuôn mặt người con gái trong lòng, tâm tình lại dao động như có ai đó gãi vào tim. Hơi thở anh lan tỏa xung quanh cô len lỏi vào cánh mũi. Diệp Tử Ái hoảng loạn đóng băng tại chỗ, ở khoảng cách cùng sự đụng chạm này cô có thể cảm nhận được thứ bên dưới lớp khăn kia đang rục rịch phản ứng.



Tim đập nhanh đến mức như vừa chạy mấy cây số. Không dám ngọ nguậy nữa vì cô sợ!



"Anh tính làm gì?"



"Không phải em nói muốn hỏi tôi sao? Bây giờ hỏi đi"



Cái gì? Trong cái tư thế mà ám này sao? Anh cũng quá biến thái đi lúc nào cũng lấn áp bắt nạt cô.



Tia mắt như muốn thiêu cháy anh, không chút bằng lòng nhưng đành nhẫn nhịn



"Tôi hỏi anh...có phải ngay từ đầu anh đã có mục đích tiếp cận tôi rồi đúng không?



"Phải?"



"Tại sao?"



"Vì người đó là em"



"Tại sao lại là tôi?"



"Vì em là vợ chưa cưới của tôi?"



Diệp Tử Ái mơ hồ nhìn vào đôi mắt anh, cổ họng đột nhiên hơi nghẹn lại nhưng sau đó kịp đả thông



"Dựa vào đâu?"



"Dựa vào sợi dây chuyền tôi cầu hôn em" Bạch Tử Ngôn âm trầm đáp lại



Huyết mạch trong cơ thể đột nhiên dâng trào sau đó không nhịn được mà đưa tay sờ lên cổ. Hành động nhỏ này khiến anh hơi mất khống chế đưa tầm mắt nhìn xuống chiếc cổ cùng xương quai xanh gợi cảm của cô, còn có thứ gì đó nhô ra lấp ló trong lớp áo ngủ.



"Tử Ái...bây giờ có lẽ em còn đang nghi ngờ tôi không tin tôi, nhưng đó chính là sự thật...cho dù em có phủ nhận đi chăng nữa thì em vẫn mãi mãi là người phụ nữ của tôi em hiểu không?"