Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 61 : Không phải sự thật

Ngày đăng: 09:48 30/04/20


Căn phòng bệnh viện lạnh lẽo không chút hơi ấm, mùi thuốc khử trùng bao phủ khắp mọi ngóc ngách nhỏ. Trên chiếc giường trắng Diệp Tử Ái đang nằm ngủ trên đó, tay cô còn gắn bởi ống kim truyền nước.



Hai mắt dần mở ra nhìn trên trần nhà, đầu cô đang rất đau. Con ngươi đảo một vòng xung quanh quan sát.



"Tử Ái em tỉnh lại rồi!" Vu Dịch ngối ở bên cạnh giường cô vừa thấy bàn tay cô cử động liền mững rỡ nói



Diệp Tử Ái mơ hồ hướng tầm mắt về phía anh, miệng khô khốc phát ra tiếng nhỏ



"Dịch?"



Vu Dịch nắm lấy bàn tay cô kề lên má, lúc anh đuổi theo khi đến nơi đã thấy rất nhiều người vây kín lại, chen chân vào được thì lại thấy một màn chấn động cô cùng Bạch Tử Ngôn đang nằm bất động trên đường. Đại não trở nên trống rỗng không còn biết được chuyện gì anh nhanh chóng gọi xe cấp cứu đến.



Tới tận bây giờ cô đã ngủ được hơn 4 tiếng rồi, may mắn thay bác sĩ bảo do cô quá sợ hãi còn có chút chấn động não nên tạm thời mới ngất đi không có gì nghiêm trọng chỉ ngủ một chút là sẽ khỏe lại thôi. Mặc dù vậy nhưng trong lòng anh vẫn như lửa đốt không lúc nào rời xa khỏi cô.



"Em tỉnh lại là tốt rồi...anh còn tưởng là mất em rồi chứ!"



Diệp Tử Ái vô hồn nhìn anh sau đó cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Sắc mặt liền thay đổi hẳn chuyển sang hoảng loạn, cơ thể đang đau nhức cũng nhất thời quên mất



"Ngôn? Anh ấy đang ở đâu?"



Vu Dịch sửng sờ nhìn cô không hiểu sao lại im bặt.



Thấy anh không trả lời, tâm tình liền trở nên sốt ruột hơn, không lẽ anh ấy đã...? Không phải nhất định là anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.



Diệp Tử Ái lắc đầu mạnh mẽ cô gào lên



"Không được...em phải đi tìm anh ấy"



Nói đoạn, cô rút ống kim trên tay mình ra một cách dứt khoát sau đó lao người xuống giường. Vu Dịch thấy vậy liền chạy đến ngăn cản.



"Tử Ái bây giờ em còn chưa khỏe hẳn, em nên nghỉ ngơi thêm một chút nữa."



"Anh tránh ra...em phải đi tìm Bạch Tử Ngôn, em phải đi tìm anh ấy."
Đôi tay nắm lấy chiếc khăn toan kéo xuống thì từ đằng trước bỗng vang lên tiếng gọi



"Diệp tiểu thư?"



Cẩn Phong?



Diệp Tử Ái ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt u tối chợt lóe lên tia sáng.



"Cô đang làm gì ở đây?"



"Cẩn Phong...Ngôn...anh ấy đã..." Diệp Tử Ái khó khăn đến không thể thốt thành câu



Cẩn Phong nhìn sắc mặt của cô sau đó là di chuyển ánh mắt xuống người đang chùm khăn trắng trên giường. Hàng lông mày liền chau lại, thầm hiểu ra.



"Bạch Tổng anh ấy không dễ chết vậy đâu!"



Sao? Đại não chợt co giật cô vội vàng túm lấy cánh tay Cẩn Phong hét lên một tiếng



"Anh nói gì? Ngôn anh ấy chưa chết?"



"Phải phải...bây giờ anh ấy đang ở phòng VIP 09"



"Vậy còn người này là?" Diệp Tử Ái cả kinh nhìn hai y tá



Nhận ra hàm ý của cô một người vội lên tiếng



"Đây là người đàn ông bị tai nạn xe trong lúc dắt chó đi dạo nghe nói ông ấy đã ngoài 60 rồi hiện tại vẫn chưa có người đến nhận xác ông ấy. Cô không phải người nhà sao?"



Đương nhiên là không phải rồi! Diệp Tử Ái như muốn vỡ tim ra. Cũng may mắn là không phải Bạch Tử Ngôn. Lắc đầu mạnh mẽ sau đó liền không nói không rằng chạy đi một mạch để lại ba người có chút ngơ ngác. Cẩn Phong đứng ngây người thầm cười nhẹ. Cuối cùng thì Diệp tiểu thư cũng nhớ ra Bạch Tổng rồi!



"Hai người cứ tiếp tục" nói với hai y tá xong anh rời đi. Sau khi nhận tin của Bạch Tử Ngôn anh đã cấp tốc chạy vào bệnh viện để xem xét tình hình. Cũng may Bạch Tử Ngôn mạng lớn không chết chỉ bị va đập mạnh với trầy xước đôi chút đều đã được băng bó điều trị kĩ càng. Không còn vấn đề gì bất ổn nê anh định quay về lấy quần áo của Bạch Tổng đem lên đây nào ngờ lại gặp ngay Diệp tiểu thư đang thất thần ở chỗ này còn tưởng rằng Bạch Tổng chết nữa chứ!