Boss Cuồng Vợ Yêu
Chương 8 : Tâm tư hoảng loạn
Ngày đăng: 09:47 30/04/20
"Ưm..."
Không còn sự kích tình thô lỗ lúc nãy giờ đây Diệp Tử Ái cảm giác như có một luồng điện vừa xẹt ngang cơ thể mình cô cọ quậy khó chịu đẩy Bạch Tử Ngôn ra toan né tránh nhưng anh lại đi trước cô một bước bàn tay nhanh chóng luồn vào chiếc áo ngủ của cô thỏa thích xoa nắn, từng tấc da thịt mềm mại xúc cảm với tay anh khiến nhiệt độ trong người anh tăng cao.
Diệp Tử Ái như dần mất hết đi lý trí, cô không còn cảm thấy sự thô bạo trong nụ hôn này nữa thay vào đó là cảm giác cưng chiều nâng niu đôi môi của mình. Tâm tình cũng bắt đầu loạn, Diệp Tử Ái không biết phải làm sao mới thoát được khỏi người Bạch Tử Ngôn chỉ giãy dụa yếu ớt
"Anh...đừng...quá đáng. Mau thả tôi ra"
Bạch Tử Ngôn lưu luyến không rời môi cô tiếp đến liền nhân cơ hội xâm nhập vào khoang miệng nhỏ nhắn của cô quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của cô không rời. Chiếc áo ngủ cô mặc vốn nãy đã xộc xệch giờ càng thêm lộ liễu không giấu được làn da trắng mịn ẩn dật trong đó nữa! Diệp Tử Ái không hiểu vì sao đầu óc cô lúc này quay cuồng cơ thể cũng bắt đầu có phản ứng theo.
Nhận ra điều đó Bạch Tử Ngôn liền trơn tru dạo khắp cơ thể cô thêm làm tăng sự kích thích đang sôi sục trong người cô gái nhỏ nhắn đang nằm dưới thân anh.
"Cô bé của tôi...em thật quá xinh đẹp khiến tôi mãi chẳng muốn buông"
Diệp Tử Ái xấu hổ né tránh ánh mắt của Bạch Tử Ngôn miệng vẫn cứng rắn nói dù giờ đây cổ họng có chút khô
"Mau buông tôi ra đi...xin anh"
Lần đầu tiên cô lại xin anh! Cô dường như rất sợ mình sẽ lại chìm theo sự sai khiến của anh mà sẽ hối hận cả đời nên đành nhún nhường cam chịu.
Một màn sương mờ bao phủ lấy hạt ngọc long lanh sắp trực trào rơi xuống. Cô khóc sao?
Bạch Tử Ngôn dừng lại mọi động tác khi nãy bàn tay cưng chiều lau nhẹ giọt nước mắt của cô. Anh nhẹ nhàng tựa trán anh vào trán cô hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt xinh đẹp của Diệp Tử Ái, giọng nói đã sớm khàn đặc khó khăn lên tiếng
"Tôi thật sự không thích cưỡng bức người khác! Nhưng tôi không dám đảm bảo sau này sẽ có thể kìm chế được nữa không...Tôi rất sợ mất đi em. Tử Ái tôi biết em không yêu tôi càng biết rằng em hận tôi nhưng nhất định tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện dâng cả trái tim này cho tôi...em hãy nhớ lấy"
Ánh mắt theo bản năng nhìn vào đôi mắt của Bạch Tử Ngôn, cô cảm thấy những lời nói này có gì đó không đúng nhưng cũng không phản bác với anh chỉ lặng lẽ nhìn anh quan sát
Bạch Tử Ngôn hít một hơi sâu sau đó khó khăn rời khỏi người cô nằm ngửa bên cạnh, hàng lông mày chau lại nhìn trên trần nhà.
"Tử Ái" anh khẽ gọi tên cô
"Hả?"
"Tôi sẽ không gặp em trong 2 ngày sắp tới"
Có ý gì? Diệp Tử Ái xoay đầu khó hiểu nhìn anh
Thấy vậy anh khẽ cười, đôi môi khiêu gợi cong lên một đường quyến rũ nói tiếp
"Tôi cần phải đi xử lý một số công việc quan trọng nên đi qua Ý 2 ngày...Nhưng mà lúc không có tôi ở đây em không được ở cùng một chỗ với người đàn ông khác nghe không?" Bạch Tử Ngôn ra lệnh
Nghe xong cô lại không cảm thấy đáng sợ mà ngược lại còn chút quan tâm. Không lẽ anh ta quyết định bám lấy cô luôn sao? Từ lần vấp ngã trước cô đã tự nhắc nhở bản thân không nên quá đắm chìm vào thứ gọi là tình yêu vì cô biết nó chỉ mang đến cho mình sự đau khổ mà thôi, cái bóng của Vu Dịch quá lớn cô càng không có khả năng thoát ra suốt 2 năm nay cô luôn ôm một nỗi đau buồn cho riêng mình chẳng dám chia sẻ cùng ai. Cứ như thế đến khi cô sắp buông bỏ hết tất cả bắt đầu một trang mới thì Vu Dịch lại quay về và cô lại gặp người đàn ông này. Cuộc sống yên tĩnh bấy lâu bất ngờ bị xáo trộn một lần nữa. Cô bối rối không chấp nhận hiện thực càng không muốn nãy sinh tình cảm gì với Bạch Tử Ngôn nhưng tâm tư cô lại luôn lay động, như một con thuyền bị sóng đánh cuốn bay đi hết. Ngay lúc nãy cô còn trầm luân theo nụ hôn của anh ta.
Đáng ghét!
Lôi Vũ hiểu ý thầm cười có ý trêu chọc cô
"Tớ tưởng cậu sẽ không bao giờ tham gia bất cứ bữa tiệc nào nữa chứ! Giống như lần trước..." Miệng còn chưa nói hết câu đã thấy Diệp Tử Ái hốt hoảng chặn ngang
"Lôi Vũ..."
Thấy biểu hiện trên gương mặt cô Lôi Vũ cũng không dám nói tiếp chỉ cười trừ cho qua.
Ánh mắt cậu lúc này để ý sang chỗ bên cạnh Nhã Tịnh.
"Tiểu Tịnh cậu hôm nay thật đẹp nha"
Một lời nói của Lôi Vũ bất giác làm Nhã Tịnh ngạc nhiên. Tiểu Tịnh? Cái tên nghe có phần sến súa nhỉ?
"Nè ai cho cậu gọi tớ là Tiểu Tịnh vậy? Nghe ghê quá đi...chúng ta thân thiết làm hả?"
Bất ngờ bị phũ Lôi Vũ không giận ngược lại còn cười tà mị với cô ánh mắt mang theo sự dò xét.
"Bây giờ thì chưa nhưng biết đâu sau này lại thân thiết..."
Nhã Tịnh nghe xong gương mặt thoáng chút đỏ ửng ngượng ngùng nhưng không để cho Lôi Vũ phát hiện cô cố tỏ ra không quan tâm đến cậu ta, lạnh lùng nói
"Đồ điên! Ai thân với ai chứ"
"Nè nè Lôi Vũ hết chọc mấy cô gái đào hoa hư hỏng giờ đổi gu sang chọc gái nhà lành à...Tớ cấm cậu nha" Diệp Tử Ái thấy một màn trêu chọc của Lôi Vũ liền không nhịn được lên tiếng.
"Biết rồi biết rồi!"
Lúc này đã đến giờ làm lễ, cô Lưu tao nhã bước lên sân khấu trong sự vỗ tay của mọi người
"Chào các em học sinh thân mến. Hôm nay là một buổi lễ ra mắt nhỏ của nhà đầu tư cho trường ta bấy lâu nay, chính nhà đầu tư này cũng như là cổ đông lớn nhất của trường đã góp không ít vật chất lẫn tinh thần cho tất cả chúng ta. Vì vậy để biết ơn đến người này trường chúng ta cũng nên dành tặng một tràng pháo tay thật hoành tráng cho vị CEO của Ngôn Thị. Bạch Tổng"
Ngôn Thị?
Mọi người liền vỗ tay hò hét trong sự ngỡ ngàng của một người đó là Diệp Tử Ái.
Bước chân từ tốn trang nhã toát lên khí chất như một bậc vương giả của Bạch Tử Ngôn lên sân khấu. Hôm nay nhìn anh thật khác vẻ mặt cương nghị không chút ý cười lãnh đạm đứng trước mọi sinh viên nói
"Tôi là Bạch Tử Ngôn là Tổng giám đốc của Ngôn Thị. Hôm nay rất vui khi được đến tham gia vào buổi lễ này. Rất mong mọi người sẽ đón nhận lấy tấm lòng cũng như công sức của tập đoàn của chúng tôi đã xây dựng nên ngôi trường Đại học này. Và cũng như gửi lời cảm ơn đến cô Lưu người đã đứng ra dẫn dắt ngôi trường này nhiều năm nay. Nhờ như vậy mà nơi đây đã nhiều lần lọt top ngôi trường đáng học nhất của cả nước. Xin chân trọng cảm ơn cô Lưu." Nói rồi Bạch Tử Ngôn khẽ nhìn sang cô Lưu đầy sự ôn hòa.
Nhưng đâu đó trong đại sảnh này một ánh mắt vẫn còn đang chưa hết kinh ngạc đến mức ngẩn người.
Anh ta trở về rồi sao? Mà khoan đã anh ta chính là nhà đầu tư bí mật á?