Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Chương 1 :
Ngày đăng: 20:54 18/04/20
Tề Dịch là một người trẻ tuổi bình thường có một căn nhà trọ nhỏ hai phòng, không có công việc chính thức, thích làm thêm ở khắp nơi.
Điều duy nhất cậu khác với mọi người chính là, ánh mắt cậu có thể nhìn thấy quỷ khí.
Quỷ khí là thứ lưu lại sau khi người ta chết đi, do ác niệm hay thù hận của con người mà thành, đồ vật khi bị quỷ khí bám vào sẽ mang tới điềm xui rủi… Người có quỷ khí, một là tâm thuật bất chính, từng gieo hận thù, hoặc là xúi quẩy không ngừng, làm việc gì cũng không thuận.
Tề Dịch cùng tổ tông của cậu đều có thể chất đặc biệt có thể hóa giải quỷ khí, cả đời bình an, vô tai vô nan, nhưng người của gia tộc bọn họ lại không có ai sống quá ba mươi lăm tuổi. Cái này chính là vận cực tất suy, trên đời này bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó.
Tề Dịch không biết mẹ mình là ai, năm cha hai mươi tuổi thì có cậu, lúc cậu mười hai tuổi thì cha qua đời, sau đó cậu được thầy nhận nuôi, thẳng đến khi trưởng thành, thầy mới từ chức dọn ra nước ngoài, đoạn tụ với con cháu, an hưởng tuổi già. Vốn ông cũng muốn dẫn Tề Dịch đi cùng, bất quá cậu lại không đồng ý, chính là hứa sẽ định kỳ bay qua nước ngoài thăm ông.
Tề Dịch không học đại học mà lựa chọn ra đời sớm. Cậu biết mình sống không lâu, vì thế mỗi ngày đều sống thực sự nghiêm túc, không ngừng nếm trải những điều mới lạ, hưởng thụ cảm giác vui sướng cùng thành tựu khi học hỏi cùng tăng trưởng các kỹ năng của bản thân.
Thành thị phồn hoa, xa hoa trụy lạc, quỷ khí cũng có đủ loại kỳ quái. Rất nhiều người quần áo sang trọng, sự nghiệp thành công nhưng lại có quỷ khí quấn thân, oán hận chất chứa. Tề Dịch thấy nhiều, cũng tập thành thói quen. Trên đời có mấy ai có thể sống tự do tự tại như cậu? Lại có mấy ai sống mà không hề oán hận câu nào? Có oán khí thì dần dần sẽ tích tụ thành quỷ khí, mà có sát tâm thì sẽ gặp huyết tinh. Chỉ là có vài loại quỷ khí có thể nhạt đi, nhưng có loại càng ngày lại càng tích tụ nhiều.
“Tốt lắm.” Tề Dịch cắm thêm vài thanh chocolate lớn, cười nói: “Toàn bộ phần hôm nay đã hoàn thành.”
Chị Tô tựa vào quầy, nhìn chiếc bánh ngọt xinh đẹp ngon miệng trên bàn, thở dài: “Tiểu Dịch Dịch, sao em không chịu tới tiệm làm thợ chuyên trách bánh ngọt a?”
“Như vầy không phải cũng rất tốt sao?” Đến tiệm Thải Hồng làm bánh ngọt là một trong những công việc làm thêm của Tề Dịch. Bánh ngọt do cậu làm rất được hoan nghênh, mỗi lần vừa xếp lên quầy liền bán sạch. Này cũng chính là nguyên nhân làm chị Tô đặc biệt than vãn như vậy, rõ ràng có tay nghề tốt, tiền lương được trả cũng không thấp, nhưng Tề Dịch lại không chịu.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông leng keng, một người đàn ông bước vào tiệm.
Tề Dịch đưa lưng về phía cửa, đột nhiên cảm thấy một luồng quỷ khí nồng đậm ập tới, nhịn không được quay đầu lại, đó là một người đàn ông cao lớn mặc âu phục giày da, diện mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, nhưng ánh mắt lại âm trầm, âm khí dày đặc, làm người ta sợ hãi.
Chị Tô lạnh sống lưng, cố nghiêm mặt, lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngài cần gì?”
“Một phần tiramisu, hai phần mousse, bà Bùi đặt.” Âm thanh của người này cũng lạnh lẽo hệt như vẻ ngoài.
Mạch Nha không vui, chồm lên vịn người Tề Dịch, cảnh cáo sủa vài tiếng với đám chó kia: người của tao mà tụi mày cũng dám thân cận à? Mau lăn qua một bên.
Đám chó kia hừ hừ vài tiếng, không thèm chấp nhặt với nó.
“Anh không sao chứ?” Tề Dịch hỏi.
Quý ngài quỷ khí gật gật đầu, lạnh nhạt nói một tiếng cám ơn.
“Anh tới đây gặp bạn à? Có cần tôi đưa anh đi không?”
Tề Dịch nhìn ra đối phương muốn cự tuyệt, bất quá đám chó trong công viên làm người nọ thay đổi chủ ý: “Vậy làm phiền rồi, 1607 Phong Nguyên, cám ơn.”
“Đi theo tôi.” Tề Dịch một lần nữa đeo xích cho Mạch Nha, dẫn đối phương đi.
Mạch Nha đi ở bên phải Tề Dịch, cho nên quý ngài quỷ khí liền đi bên trái.
Mạch Nha thấy cái người xa lạ chán ghét này cư nhiên đi gần Tề Dịch như vậy, nó liền vòng qua đi chính giữa hai người, nhìn nhìn người nọ hệt như đề phòng kẻ cướp.
Tề Dịch liền đổi tay cầm xích, phát hiện quý ngài quỷ khí đi cách mình cả mét thì âm thầm buồn cười. Đúng là người đáng thương, bởi vì một thân quỷ khí kia mà phỏng chừng bị không ít động vật ghét bỏ.
Cậu đưa người tới dưới lầu, nói một tiếng rồi dẫn Mạch Nha rời đi.
Quý ngài quỷ khí nhìn theo bóng lưng Tề Dịch một lúc lâu, sau đó mới xoay người bước vào hàng hiên.